Cơm nước xong xuôi, Lý Đường nói còn có việc nên bước chân vội vàng rời đi.
Trì Lập Đông cảm thấy hắn ta kỳ lạ, có lẽ cũng không nên nghĩ nhiều, hắn ta vốn dĩ là có hơi lạnh lùng để kiếm sống.
Buổi tối Hạ Nhạc không về nhà mà ngủ trên giường dành cho người nhà.
Một đêm không nói chuyện.
Buổi sáng ánh mặt trời chiếu vào, Trì Lập Đông rời giường đi vệ sinh, sau khi ra ngoài thì chen chúc trên giường nhỏ hẹp dành cho người nhà, tay ở trong chăn quấy phá.
Hạ Nhạc tỉnh dậy, mặt đỏ tía tai, hầu kết cuộn mấy lần nói: “Anh phiền hay không hả?”
Trì Lập Đông ở phía sau ôm cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói vài lời thô tục.
Hơn bảy giờ, Trì Lập Đông tới nhà ăn của bệnh viện ăn sáng, lại mua thêm một phần cháo và hai cái bánh bao mang về phòng bệnh.
Hạ Nhạc còn đang ngủ.
Trì Lập Đông ngồi xổm ở bên giường nhìn cậu ngủ, tầm mắt miêu tả gương mặt và đường cong cơ thể dưới lớp chăn của cậu, tiểu kịch trường trong đầu hứng thú cực kỳ.
Cũng không biết qua bao lâu, có người gõ cửa, Trì Lập Đông vội đứng lên, chân có hơi tê.
Người đến là hai chị em Giang Kỳ và Giang Ly, hôm qua hai cô thấy được tin tức, Giang Kỳ từ Thiên Tân tới, giúp đỡ cảnh sát nhận diện tài xế lái xe Van trong băng giám sát ở bãi đỗ xe, xác nhận là chồng của mình không sai. Sáng sớm hôm nay tới bệnh viện thăm Trì Lập Đông.
Bọn họ nói chuyện hai câu thì Hạ Nhạc đã bị đánh thức, có lẽ là nhiệt độ ở bệnh viện cao, càng có thể là cảm giác nào đó vẫn còn chưa tan đi hết, hai má cậu đỏ bừng, tay chống giường ngồi dậy. Quần áo trên người rất nhăn nhưng trước khi Trì Lập Đông tới nhà ăn đã giúp cậu cài cúc áo chỉnh tề, cũng đã mặc quần, ngược lại cũng không thất lễ.
Hai chị em nhà họ Giang đều nhìn cậu có hơi nghi ngờ.
Trì Lập Đông nói: “Đây là Hạ Nhạc, bạn của anh, hôm qua cậu ấy cũng ở sân vận động, bị Triệu Kiện Ngận gõ một cái vào đầu.”
Vẻ mặt Giang Kỳ áy náy nói: “Anh Hạ rất xin lỗi anh.”
Hạ Nhạc lộ ra nụ cười khéo léo nói: “Tôi không có vướng mắc gì, đừng để ở trong lòng.”
Cho dù quần áo nhăn như cái giẻ lau nhưng khí chất của cậu vẫn không bị thay đổi chút nào, thậm chí càng hơi có lực tương tác mà ngày thường không có.
Giang Ly tò mò mà đánh giá cậu, đôi mắt thiếu nữ chớp động có một loại ánh sáng đặc biệt.
Trì Lập Đông cảm thấy được có hơi kiêu ngạo cũng có hơi không thoải mái.
Hạ Nhạc không tiếp lời hai chị em nhà họ Giang nữa mà hỏi hắn: “Anh mua đồ ăn sáng cho em chưa? Em đói rồi.”
Trì Lập Đông chỉ vào hộp cơm giữ nhiệt nói: “Cháo và bánh bao được không?”
Hạ Nhạc nói: “Cũng tạm được.”
Giang Kỳ không còn là cô gái nhỏ nữa, trong giọng điệu hai người nói chuyện phát giác được gì đó, trong nháy mắt trên mặt lộ ra sự xấu hổ nhưng rất nhanh đã tiếp tục nói chuyện chồng với Trì Lập Đông, chủ đề từ Hạ Nhạc cũng chuyển đi.
Hạ Nhạc tới trước bàn nhỏ ăn sáng, sống lưng ngồi thẳng, ăn cơm chậm rãi giống như không phát ra âm thanh. Tướng mạo của cậu xuất sắc không thôi, giáo dục cũng rất tốt.
Trì Lập Đông chú ý tới, Giang Ly tuy rằng ngồi bên cạnh Giang Kỳ nhưng ánh mắt không ngừng được mà quay hướng về phía Hạ Nhạc, có một nụ cười nhợt nhạt trên khóe môi.
Hạ Nhạc cơm nước xong xuôi thì đi vào nhà vệ sinh lau miệng, sau khi ra ngoài thì nói phải đi làm nên nói lời tạm biệt với hai chị em nhà họ Giang.
Trì Lập Đông tiễn cậu ra ngoài cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Nếu như cơ thể không chịu được thì đừng cố gắng chịu đựng đấy.”
Hạ Nhạc thấp giọng nói: “Bây giờ lại lo lắng cho em rồi à? Sao em nói không được mà anh còn kiên quyết tới?”
Trì Lập Đông mặt dày nói: “Anh không có cách nào nhịn được mà. Em có được không đấy?”
Hạ Nhạc nói: “Em không tới công ty, về nhà thay quần áo, tiện thể giúp anh lấy quần áo ngủ, bộ quần áo này nhỏ anh mặc nhìn buồn cười quá.”
Trì Lập Đông cười: “Được, trên đường em đi chậm một chút.”
Ánh mắt tiễn Hạ Nhạc đi xa, mặt mày hắn hớn hở quay trở lại phòng bệnh.
Giang Kỳ lại hàn huyên vài câu chuyện Thiên Tân với hắn, sau khi bố mất, chồng chạy trốn, cô ấy bất đắc dĩ một tay tiếp nhận chức vụ của công ty, bắt đầu học từ số 0, có hơi khó khăn.
Như này giống với Trì Lập Đông năm đó, hắn lấy sự từng trải của mình an ủi cô ấy, lại nói vài kinh nghiệm hy vọng có thể giúp được gì cho cô ấy.
Giang Ly chịu đựng hồi lâu, thẳng tới khi đề tài này của hai người nói xong, mới tự nhiên tiện thể chêm vào một câu: “Anh Hạ Nhạc vừa rồi cũng kinh doanh dược liệu sao?”
Trì Lập Đông nói: “Không phải, cậu ấy làm đầu tư.”
Hắn cho rằng Giang Ly sẽ hỏi hắn về Hạ Nhạc nhiều hơn, ai mà biết được vậy mà cô bé cũng không tiếp tục hỏi nữa.
…Cô bé này hơi có ý kiến.
Chị em nhà họ Giang đi không lâu.
Lý Đường gọi điện thoại đến hỏi hắn: “Rời giường chưa? Tôi gọi người đưa cơm trưa cho cậu rồi đấy.”
Trì Lập Đông nói: “Không cần phiền phức như thế, cơm ở nhà ăn của bệnh viện cũng ngon lắm.”
Lý Đường nói: “Ngon cái gì mà ngon? Cậu xem người anh em này chưa nhập viện bao giờ à? Cậu ăn đồ cho lợn cũng cảm thấy ngon, vấn đề là không phải tiểu Hạ nhà cậu cũng ở đấy à? Khẩu vị của cậu ta cũng không dễ hầu hạ đấy.”
Trì Lập Đông cũng thuận miệng tán gẫu: “Cậu ấy cũng tạm, không cần phải chọn lựa quá, Michelin có thể ăn, Shaxian cũng tạm được.”
Lý Đường nói: “Trước kia cậu ta có phải là sinh viên trường mà cậu học nghiên cứu sinh không?”
Trì Lập Đông nói: “Đúng vậy, lúc tôi học nghiên cứu sinh thì quen cậu ấy. Sao vậy?”
Lý Đường nói: “Chẳng có gì, chẳng có gì, vừa rồi đi qua trường các cậu, cảm thấy trường học cũng không tệ lắm, ha ha.”
Trì Lập Đông cảm thấy có hơi kỳ lạ nói: “Cậu đi đâu mà đi ngang qua trường học của bọn tôi?”
Lý Đường nói: “Thì đi bên đó mua ít đồ. Ầy tôi không nói chuyện với cậu nữa đâu. Bên tôi có chút việc rồi, chắc là nửa tiếng nữa thì người đưa cơm trưa sẽ tới đấy, cậu đợi đi. Tôi cúp máy trước đây.”
Trì Lập Đông nói: “Được, cậu bận đi.”
Chưa tới nửa tiếng thì cơm trưa đã được đưa tới rồi, Hạ Nhạc cũng gần như cùng lúc quay lại, thay một bộ âu phục, cầm theo quần áo ngủ cho Trì Lập Đông, lại mang thêm một bộ âu phục và đồ lót cho bản thân, còn mang cả máy là hơi nhỏ nữa.
Bản thân cậu đôi lúc giống như máy là hơi nước nhỏ vậy, sẽ cẩn thận tỉ mỉ ủi phẳng mỗi một nếp gấp trong cuộc sống.
Trì Lập Đông sống rất cẩu thả nhưng hắn lại rất thích sự khéo léo của Hạ Nhạc.
Chỉ số hạnh phúc của người yêu bổ sung cho nhau bình thường sẽ rất cao.
Hạ Nhạc chỉ cùng hắn ăn cơm trưa, buổi chiều thì chạy về công ty đi làm. Hạng mục lớn đang làm còn chưa kết thúc, đoán chừng lạc quan nhất, sợ rằng cũng phải bận tới cuối tháng này.
Trì Lập Đông ở bệnh viện hai ngày ba đêm, cơ bản loại bỏ tính khả năng bên trong cơ quan nội tạng bị hao tổn, bác sĩ cho hắn về nhà, dặn dò nếu hắn có chỗ nào không thoải mái thì phải quay lại khám chữa bệnh kịp thời, dù là có hơi đau nội tạng thì cũng không lộ rõ nhanh như thế.
Hắn từ lúc hơn mười tuổi luyện Tán Đả bị thương vô số kể, đặc biệt là nửa đầu gối, trải qua bảy tám lần phẫu thuật lớn nhỏ rồi, lần này với hắn vốn chỉ là vết thương nhỏ thôi, cũng không quá để ở trong lòng.
Ngược lại Hạ Nhạc rất chăm chú nghe bác sĩ nói, còn hỏi đi hỏi lại tổn thương cơ quan nội tạng có những triệu chứng nào, sẽ có hậu quả gì.
Đi ra khỏi chỗ của bác sĩ, Hạ Nhạc thu dọn đồ đạc, Trì Lập Đông đi làm thủ tục xuất viện.
Lý Đường loạng choạng đi tới, nhìn thấy Hạ nhạc đang một mình ở bên cạnh giường gấp quần áo, vẻ mặt vi diệu nói: “Tiểu Hạ.”
Hạ Nhạc quay đầu lại, khách sáo nói: “Tổng giám đốc Lý.”
Lý Đường nói: “Sao vẫn còn xa cách như thế?”
Hạ Nhạc nở nụ cười, xoay người cất áo ngủ của Trì Lập Đông vào túi hành lý.
Lý Đường đi qua đối diện với Hạ Nhạc, nhìn cậu một lát, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Hạ Nhạc nhíu mày nói: “Sao vậy?”
Lý Đường nói: “Hạ Nhạc, trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ?”
Hạ Nhạc đứng thẳng người, vẻ mặt hơi lúng túng.
Lý Đường nhịn không được mà cười, sau đó lại vội thu nụ cười lại nói: “”À tôi thật sự không cố ý nhắc lại vụ này, thực ra tôi đã quên rồi, chỉ là… lần đầu tiên tôi nói từng gặp cậu, cậu phủ nhận nhanh quá.”
Hạ Nhạc có hơi khó chịu nói: “Chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi còn nhắc tới làm gì?”
Lý Đường nói: “Cũng đúng, cũng đúng… Trì Tử không biết à?”
Hạ Nhạc càng khó chịu nói: “Tôi không muốn nói với anh ấy.”
Lý Đường gật đầu đã hiểu nói: “Được, tôi cũng sẽ không nói. Giữ bí mật.” Hắn ta làm động tác kéo khóa miệng.
Hạ Nhạc nở nụ cười, thái độ cũng không còn lạnh nhạt với hắn ta như trước kia nữa.
Lý Đường cũng vội cười cùng.
Trì Lập Đông đã quay lại đang muốn nói chuyện.
Lý Đường cướp lời nói: “Người anh em, tôi tới đón cậu về nhà đây!”
Hạ Nhạc nói: “Hắn ta đón anh đúng lúc đấy, em về công ty trước.”
Trì Lập Đông nói: “Công ty có việc mà em còn tới sao? Cũng không phải là anh không tự làm thủ tục được mà.”
Hạ Nhạc nói: “Em thích nghe lời dặn của bác sĩ đấy thì sao?”
Trong lòng Trì Lập Đông ấm áp, biết cậu là sợ bản thân hắn không để tâm nên mới đặc biệt tới đây một chuyến.
Hai người đối diện, trong mắt đều là ý cười.
Mặt Lý Đường không chút thay đổi, đứng bên cạnh nhìn.
Hạ Nhạc đi rồi.
Lý Đường lái xe đưa Trì Lập Đông về nhà.
Hắn ta biết Trì Lập Đông ở chung với Hạ Nhạc ở bên SOHO, nhưng chưa từng tới, trước kia cũng chưa từng nghĩ muốn tới. Nhưng lúc này trong lòng có hơi mong chờ.
Trì Lập Đông mời hắn ta vào nhà, hắn nhìn bên trong một lượt, nhìn thấy đầu giường Hạ Nhạc đặt vài tấm ảnh chụp đi leo núi, lướt sóng, nói với Trì Lập Đông: “Sở thích của Tiểu Hạ cũng nhiều thật đấy.”
Trì Lập Đông hoàn toàn là tâm trạng nói: “Đúng vậy, bây giờ bận, cố không được, trước đây cậu ấy cái gì cũng chơi, lá gan cũng lớn, cái gì cũng đều muốn thử, cũng rất biết chịu chơi.”
Lý Đường cười vài tiếng.
Hắn ta đương nhiên biết.