Vốn dĩ hôm nay muốn giới thiệu Hạ Nhạc với Vương Tề cho quen biết, còn chưa đợi tới lúc hai người chính thức gặp mặt thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Trì Lập Đông ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, hắn cũng hơi căng thẳng.
Hắn cảm thấy như Vương Tề sẽ đến bệnh viện thăm hắn.
Hạ Nhạc ngủ rất sâu.
Khoảng thời gian này luôn phải tăng ca vẫn luôn không ngủ đủ giấc, ở bãi đỗ xe còn bị hoảng sợ, lại vừa mới làm tình, cũng rất mệt mỏi rồi.
Lúc ngủ mặt của cậu hơi đáng yêu, lông mi còn hơi ướt, cánh mũi vểnh lên hơi mấp máy, môi nhỏ hơi chu lên.
Trì Lập Đông nhìn cậu, trong chốc lát lại thấy rục rịch, lại chạy vào nhà vệ sinh một lần nữa.
Buổi tối, không ngờ Vương Tề lại đến đây, gọi điện thoại cho Trì Lập Đông hỏi phòng bệnh ở đâu.
Trì Lập Đông cầm áo khoác, đi ra ngoài của nhận điện thoại nói: “Ở dưới tầng chờ tôi đi, tôi đang muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
Hắn đi xuống.
Vương Tề cầm theo một túi hành lý đứng ở ngoài cửa, vóc dáng hắn cao, dáng người xuất sắc, khí chất và trên người vô cùng xứng đôi với tây trang làm việc đầy giá trị trên người kia, cảnh tượng người đi ra đi vào khu phòng bệnh vội vội vàng vàng, cũng đều nhịn không được mà nhìn hắn vài lần.
Trì Lập Đông gọi hắn: “Vương Tề.”
Vương Tề vừa thấy hắn thì đã buồn cười nói: “Quần áo bệnh nhân của bệnh viện này không có cỡ lớn hơn à?”
Áo khoác ngoài của Trì Lập Đông đã che khuất tay áo ngắn cũn, nhưng mà cái quần lại lộ ra cẳng chân, bất đắc dĩ nói: “Đây là lớn nhất rồi. Bây giờ không phải thịnh hành để lộ mắt cá chân à?”
Vương Tề cười ha ha nói: “Lý Đường nói với tôi là cậu không sao cả, cậu cảm thấy sao rồi?”
Trì Lập Đông nói: “Thật sự không sao cả, chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”
Vương Tề gật đầu nói: “Người bạn kia của cậu đâu? Chụp CT không sao chứ?”
Trì Lập Đông nói: “Chụp rồi, cậu ấy cũng không nghiêm trọng.”
Tay của hắn đút trong túi áo hơi nắm chặt lại, chờ Vương Tề hỏi hắn thân phận của Hạ Nhạc.
Vương Tề nói: “Không sao thì tốt quá rồi. Tôi cầm mấy đồ cần dùng trong viện tới cho cậu này, cậu đỡ phải về nhà lấy.”
Hắn đưa túi hành lý cho Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông nhận lấy cái túi nặng trịch này nói: “Chỉ ở một hai ngày thôi, đâu cần phải dùng nhiều đồ như thế.”
Vương Tề nói: “Nhiều còn hơn thiếu mà. Cậu nói với mẹ chưa?”
Trì Lập Đông nói: “Chưa, cậu cũng đừng nói cho bà ấy, chỉ là thương nhẹ thôi, bà ấy đỡ phải lo lắng.”
Vương Tề nói: “Được. Vậy tôi đi đây. Cậu lên nghỉ ngơi đi.”
Trì Lập Đông: “…Ơ.”
Vương Tề: “Sao thế?”
Trì Lập Đông nói: “Không có gì, đi đi. Có việc gì thì liên lạc qua điện thoại.”
Vương Tề bỗng nhiên cười nói: “Còn liên lạc qua điện thoại à? Cậu cả tháng có gọi cho tôi cuộc nào đâu?”
Trì Lập Đông: “…”
Vương Tề nói: “Không nói nữa, cậu mặc ít, đừng để vết thương bị đau, với lại mùa đông lạnh dễ bị cảm. Tôi đi đây.”
Hắn tiêu sái rời đi cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên khua hai cái tỏ ý như tạm biệt.
Trì Lập Đông đứng ở nơi hai người nói chuyện vài phút mới nhấc chân cầm cái túi đi lên tầng.
Hắn và Vương Tề đều không nhắc tới sự kiện ngoài ý muốn buổi sáng kia.
Hình như hơi kỳ lạ.
Nhưng lại giống như bình thường.
Bọn họ là bạn bè nhiều năm, thân như anh em, nguy hiểm trước mắt không tiếc cả mạng sống mà giúp đỡ lẫn nhau. Sau này cũng không nhắc lại, thật muốn bày tỏ cảm ơn hay áy náy nhiều lần cũng là làm kiêu.
Hắn trở lại trong phòng bệnh, Hạ Nhạc đã tỉnh dậy ngồi ở trên giường, đang giơ tay sờ vào đầu mình.
Trì Lập Đông hỏi cậu: “Có phải còn đau hay không? Anh đi lấy cho em một ít đá chườm nhé.”
Hạ Nhạc nói: “Không cần, không đau lắm. Anh cầm cái gì thế?”
Trì Lập Đông cũng không biết có cái gì nói: “Mở cho em xem nhé.”
Hắn đặt túi hành lý Bally của nam bên giường mở ra cho Hạ Nhạc xem.
Bên trong là đồ dùng rửa mặt, quần lót dùng một lần, cốc uống nước, cặp lồng giữ ấm và đũa, lược, cục sạc và sạc dự phòng điện thoại, hai cuộn giấy vệ sinh và hai hộp giấy rút.
Hạ Nhạc nói: “Dì chuẩn bị cho anh à? Vậy dì ấy đâu rồi?”
Trì Lập Đông nói: “Không nói cho mẹ anh, không phải là bà ấy chuẩn bị. Vừa rồi Vương Tề tới.”
Hạ Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ồ.”
Trì Lập Đông để cái túi sang một bên nói: “Em đói bụng chưa? Anh tới nhà ăn xem có gì ăn không nhé? Hay là gọi đồ ăn ngoài, em muốn ăn gì?”
Hạ Nhạc nằm xuống nói: “Em không đói.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy em ngủ thêm chút nữa đi.”
Hạ Nhạc nói: “Em cũng không buồn ngủ.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy làm một lần nữa nhé?”
Hạ Nhạc nói: “Cút.”
Trì Lập Đông xuống cạnh giường nhìn thẳng mặt Hạ Nhạc nói: “Không vui sao?”
Hạ Nhạc nói: “Không phải.”
Trì Lập Đông nói: “Lúc hắn tới, em đang ngủ, anh sợ đánh thức em nên mới đi xuống nói với hắn vài câu, không phải lén lút sau lưng em gặp hắn đâu.”
Hạ Nhạc nói: “Em có nói gì đâu? Ai bảo anh giải thích chứ?”
Trì Lập Đông nói: “Thật sự không có không vui chứ?”
Hạ Nhạc nói: “Thật sự không có.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy em cười một cái đi.”
Hạ Nhạc không cười.
Trì Lập Đông gọi cậu: “Bé cưng.”
Hạ Nhạc nói: “Đừng có làm nũng.”
Trì Lập Đông rướn đầu lên trước, đặt cằm trên mép giường, tự cho là hai mặt ẩn tình nhưng thật ra lại ngu ngốc không biết nói: “Bình dấm chua.”
Hạ Nhạc nhíu mày: “Cút!”
Vẻ mặt Trì Lập Đông tủi thân.
Nhưng Hạ Nhạc không muốn nhìn hắn, quay người, mặt xoay sang bên kia.
Trì Lập Đông rất ủ rũ, ngồi trên mặt đấy nhìn sau lưng Hạ Nhạc.
Một lát sau Hạ Nhạc nói: “Người ở bãi đỗ xe kia là ai? Biết mặt mũi chưa?”
Trì Lập Đông kể lại chuyện Lý Đường nói với hắn, cuối cùng nói: “Trừ khi hắn ta lại muốn chạy trốn khỏi Bắc Kinh, nếu không chuyện bắt được hắn có lẽ chỉ mấy phút thôi.”
Hạ Nhạc nói: “Ừ.”
Trì Lập Đông nói: “Em thật sự không đói sao?”
Hạ Nhạc nói: “Anh đói thì tự mình ăn đi.
Trì Lập Đông nói: Anh chờ em đói, chúng ta cùng ăn.”
Hạ Nhạc ngồi dậy nói: “Anh đi ăn cơm đi, em về nhà.”
Trì Lập Đông chán nản cực kì nói: “Buổi tối em không giúp anh à?”
Hạ Nhạc nói: “Không giúp.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy anh làm thủ tục xuất viện, về nhà giúp em.”
Hạ Nhạc: “…”
Trì Lập Đông: “Đừng đi nữa mà.”
Hai chân dưới chăn của Hạ Nhạc giật giật, đột nhiên bực bội nói: “Anh đúng là phiền chết đi được, đã nói là anh không được đi vào, bây giờ em rất không thoải mái.”
Trì Lập Đông oan uống nói: “Anh đâu có đi vào đâu.”
Hạ Nhạc nói: “Là anh biết hay là em biết!”
Trì Lập Đông nói: “Nhà vệ sinh có thể tắm rửa, rửa sạch một chút là được mà, anh giúp em.”
Hạ Nhạc dùng ánh mắt chồn đi chúc tết* nói: “Anh? Giúp em?”
* Chồn đi chúc tết (拜年黄鼠狼): trong câu thành ngữ (黄鼠狼给鸡拜年, 没安好心) tức là chồn cáo chúc tết gà rắp tâm muốn thịt. Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Trì Lập Đông hơi ngại. Cấm dục nửa tháng không phải là nói đùa, nếu như hoàn cảnh cho phép, hắn có thể nuốt sống Hạ Nhạc rồi.
Hạ Nhạc tới nhà vệ sinh tắm rửa.
Ở bên ngoài Trì Lập Đông nghe tiếng nước ảo tưởng một hồi.
Đang nghĩ tới không thể tự thoát khỏi thì Lý Đường tới mang theo cơm hộp lớn hộp nhỏ.
Hắn cũng là có ý tốt, dù Trì Lập Đông thấy rất phiền nhưng cũng không thể nói gì hắn ta.
Lý Đường còn hỏi: “Hạ Nhạc đâu rồi?”
Trì Lập Đông nói: “Trong nhà vệ sinh.”
Hạ Nhạc có lẽ cũng nghe thấy âm thanh nói chuyện của Lý Đường, giảm vòi hoa sen lại.
Lý Đường nghe là đang tắm, vẻ mặt bỡn cợt nhỏ giọng nói: “Thật không biết xấu hổ, phòng bệnh là để cho hai người làm chuyện này à?”
Trì Lập Đông nói: “Liên quan gì đến cậu? Tới khi cậu ấy ra cậu quản cái miệng cho tốt vào, đừng có lắm mồm.”
Lý Đường nói: “Biết rồi biết rồi.”
Hắn ta bày cơm tối mang đến ra.
Trì Lập Đông đang muốn giúp thì hắn ta vội càng từ chối: “Sao lại để người bệnh động tay được chứ? Để tôi tự bày.”
Đồ ăn rất phong phú bày đầy bàn trà, Lý Đường cũng rất có tâm, đa phần là đồ ăn thanh đạm.
Hạ Nhạc tắm xong từ nhà vệ sinh đi ra, bởi vì biết có người tới nên ăn mặc chỉnh tề, chỉ có mái tóc rũ trước trán, có hơi khác lúc bình thường.
Tóc cậu rất mềm, ngày thường ra ngoài luôn phải dùng keo xịt tóc làm kiểu tóc tinh anh, nếu không thì kiểu tóc mềm rũ xuống sẽ hơi trẻ con, thiếu năng lực thuyết phục ở nơi làm việc.
Cậu chào hỏi với Lý Đường: “Tổng giám đốc Lý tới rồi à.” Vẫn là xa cách như cũ.
Lý Đường hình như chậm nửa nhịp nói: “Tiểu Hạ… Tới ăn cơm đi.”
Hạ Nhạc ngồi bên cạnh Trì Lập Đông, Trì Lập Đông lấy đôi đũa đưa cho cậu, hai người trao đổi ánh mắt, hiện ra tình cảm ám muội chỉ có ở những người yêu nhau.
Lý Đường ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm Hạ Nhạc một lúc lâu, mới cúi đầu làm bộ ăn cơm, giấu đi sự nghi ngờ và khiếp sợ.
Hắn ta cuối cùng nhớ ra đã gặp Hạ Nhạc ở đâu rồi.