Thân phận Nữ Dao bại lộ, trong nháy mắt sắc mặt Trình Vật hết xanh lại trắng. Tiếng sấm phía chân trời giống như cũng nổ rầm rầm trong đầu hắn. Hắn thực sự không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, hắn cũng không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện như vậy~~
Tiểu cô nương vô tội xuất hiện ở trên đường, căn bản không vô tội.
Nàng chính là Nữ Dao!
Nữ tử giang hồ trong truyền thuyết, một đạo bóng tối dày đặc che phủ trên bầu trời.
Nam nữ đều giết, con nít phải nín khóc.
Trong rừng rậm, đám người đang quỳ gối chiếm non nửa dốc núi. Gió núi thổi rào rào. Dưới sự dẫn dắt của Kim Sử, bọn họ quỳ lạy Giáo chủ. Tâm can Kim Sử kích động, lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Giáo chủ Nữ Dao. Giáo chủ của gã mất tích nửa tháng, có tin đồn là bị bệnh nên cần tĩnh dưỡng. Tất cả sự vụ trong Giáo đều do Thánh Nữ phụ trách. Nửa tháng nay, Kim Sử không gặp được Giáo chủ. Gã lén lút nhìn. Nữ Dao mang mặt nạ, đứng chắp tay, vóc người vẫn xinh đẹp như vậy nhưng lại ẩn chứa năng lượng đáng sợ. Khóe môi nàng vẫn nhếch lên theo thói quen, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể là đang cười gằn. Con mắt của Giáo chủ vẫn như thế... Đôi mắt nàng tựa như cười mà không phải cười, liếc mắt nhìn gã. Kim Sử lập tức rét lạnh.
Bất thình lình, Trình thiếu hiệp bị đám người lãng quên đột ngột nhảy vụt lên từ mặt đất, thoát ra khỏi vòng vây như một con đại bàng vỗ cánh. Trình Vật không giỏi võ nghệ, khinh công cũng mới học được nửa chừng thì bỏ ngang. Mà Kim Sử nhìn rõ mọi việc, nóng lòng lập công trước mặt Giáo chủ. Trình thiếu hiệp hơi động, Nữ Dao cũng nghênh người mà đi. Bạch y của nàng như đám mây bồng bềnh giữa không trung, thắt lưng màu trắng vàng bên hông lấp lánh như hoa. Lúc đám giáo chúng đang mơ mơ màng màng, chỉ thấy ba người - Giáo chủ, Kim Sử và thiếu hiệp xa lạ đã chạm trán nhau.
Kim Sử hét lớn: "Tên phóng hỏa! Chính là ngươi!"
Năm ngón tay của gã cong lại thành một bộ móng vuốt, chụp về phía Trình Vật. Thế chạy trốn của Trình Vật ngừng lại. Hắn chật vật nhưng không sợ hãi. Sắc mặt thiếu hiệp tái nhợt. Vào lúc công kích bàng bạc của Kim Sử đánh tới, hai tay hắn cũng giơ lên chống đỡ. Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm, chẳng có chương pháp gì. Sau khi so đấu với Kim Sử năm chiêu, hắn từng bước lùi về sau. Kim Sử xì mũi khinh bỉ, bức thiếu hiệp từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, giơ năm ngón tay bắt giữ~~
Trình Vật quỳ co quắp trên đất, trong mắt là tàn ảnh móng vuốt như dời non lấp biển, mắt thấy không thể địch nổi!
Một đạo bóng trắng bỗng nhiên ập tới, ống tay áo vung lên, đẩy Trình Vật bay ra xa ba trượng. Đồng thời, nàng vận chưởng hướng lên trên, ngăn cản bàn tay đang ra chiêu của Kim Sử. Kim Sử kêu thảm một tiếng, bay ngược về phía sau. Trình Vật bị đánh bay ba trượng. Nữ Dao vốn muốn cứu mạng hắn, ai ngờ Trình thiếu hiệp vẫn xúi quẩy như vậy.
"Bốp bốp!"
Trình Vật đập đầu vào cục đá.
Hắn không bị Kim Sử đập chết, nhưng lại được "ân nhân cứu mạng" của mình cứu tới ngất.
Máu me đầm đìa chảy ra từ sau gáy Trình thiếu hiệp.
Cả đám hít sâu một hơi, si ngốc nhìn thiếu hiệp ngất trong vũng máu:... Đây là đen đủi tới mức nào chứ.
Kim Sử bị đánh ngã trên đất. Gã mặc kệ tên Trình Vật, ôm lồng ngực, ngẩng đầu không thể tin nổi, oan ức khóc rống: "Giáo chủ!" Tên kia muốn chạy trốn, gã đuổi theo, đi lập công cũng là sai sao? Giáo chủ lại còn đánh gã! Lòng trung thành của gã giống như vứt cho chó ăn vậy. Trong lòng Kim Sử uất ức vạn phần, lại nhổ ra hai cục máu.
Ánh mắt Nữ Dao đảo qua cả đám: "Không ai được bắt nạt hắn, hắn..." Nàng không biết tên Trình Vật, hàm hồ nói: "Thiếu hiệp này, là của ta..."
Ánh mắt mọi người lấp lánh: Là người của Giáo chủ?
Nữ Dao khẽ híp mắt, giọng điệu có chút cân nhắc, trong cân nhắc mang theo ôn nhu: "Là sủng vật... của ta!"
...
Trình Vật hôn mê đã lâu.
Sau đầu chảy rất nhiều máu nên hắn ngất đi tại chỗ, lại còn bị lừa dối tình cảm đả kích nên tổn thương càng thêm tổn thương. Đã lâu rồi, giáo đồ Trảm Giáo không gặp được Giáo chủ. Sau khi Giáo chủ quay lại vị trí cũ, đám người ở từng đỉnh núi đều rối rít tới chào hỏi. Mọi người vây quanh Nữ Dao, quên mất sự tồn tại của Trình Vật. Bọn họ tùy ý ném đại Trình Vật vào một phòng ngủ trong cung điện của Giáo chủ, thương thế của hắn cũng chẳng có ai quan tâm. Trình thiếu hiệp cuộn tròn người, càng lúc càng lạnh. Trên mái hiên bên ngoài phòng, tuyết tan thành nước, rơi xuống tí tách.
Trong tiếng nước lách tách, thiếu niên nằm yên tĩnh trên nền gạch lạnh như băng của cung điện. Hắn mất máu quá nhiều, tóc dài tán loạn trên mặt, hàng lông mi thật dày. Lúc thiếu niên nằm ngủ, có thanh âm lúc rõ ràng lúc mơ hồ quanh quẩn trên đầu hắn. Hắn lộ ra nửa khuôn mặt trắng như tuyết, vô cùng thanh tú. Đám tùy tùng lại đây nhìn một cái, cảm khái tên "sủng vật" này của giáo chủ thật không tệ.
Một vẻ đẹp yếu ớt, làm cho người ta muốn chà đạp.
Lông mày Trình Vật nhíu chặt, hắn rơi vào một giấc mộng đầy bất an~~
"Tiểu Vật, mọi người đều nói giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, dì thật sự không yên tâm về con. Nhưng con cũng không thể ở lại Trình gia được, lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng, thà để con lang bạt bên ngoài... Tiểu Vật, sau khi rời khỏi đây thì không nên quay đầu. Lúc nào võ học có thành tựu, lại trở về tìm dì."
"Con không hiểu chuyện giang hồ... Vậy đi, dì cho con hai cuốn thoại bản. Giang hồ, đại khái cũng không khác trong thoại bản nhiều đâu."
"Thiếu hiệp, ngươi đọc xong hai cuốn thoại bản, liền dám xông pha giang hồ? Cha mẹ trong nhà ngươi sẽ yên tâm sao? Tới đây, tới đây, gia nói cho ngươi nghe quy củ giang hồ... Ừ, khi ra ngoài, ngươi nhất định phải cẩn thận đám người Trảm Giáo. Giáo chủ Trảm Giáo - Nữ Dao - là kẻ giết người không chớp mắt, không ai biết hình dáng của lão yêu bà đó. Mỗi ngày, nàng ta đều mang mặt nạ ra ngoài giết người! Quá đáng sợ!"
"Nghe nói võ công cực kỳ cao! Chưởng môn của Tứ đại môn phái cũng không bằng nàng ta! Ngươi thử nghĩ xem, chưởng môn của Triêu Kiếm Môn đã hơn sáu mươi tuổi còn không đánh lại nữ La Sát kia... Nữ La Sát kia già lắm! Già như vậy, còn chay mặn không kỵ. Thiếu hiệp nhà ngươi lớn lên đẹp mã như vậy, phải cẩn thận một chút!"
"Nhốt hắn lại! Hiến cho Giáo chủ đại nhân!"
... Trình Vật tỉnh táo lại từ trong ác mộng, vươn người ngồi dậy. Vừa ngồi lên, sau gáy hắn đau nhức một trận, trước mắt biến thành màu đen, thân thể rét run, cảm giác buồn nôn ập tới. Trình Vật ôm ngực thở dốc, sau đó sờ vào gáy. Máu đã kết thành vảy, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Trình Vật ôm đầu gối, khẽ cười khổ.
Lúc nào hắn cũng xui xẻo như vậy~~~
Vừa mới ra cửa thì bị Trảm Giáo bắt được.
Thật vất vả mới trốn được, tiện tay cứu người thì người đó lại là Giáo chủ Trảm Giáo ác danh lan xa - Nữ Dao.
Tới lúc được Nữ Dao cứu từ tay ai đó thì hắn lại đập đầu vào tảng đá rồi ngất đi.
Trình Vật trấn định một chút. Với một người không bao giờ may mắn như hắn, dù vận mệnh có ác ý với hắn hơn nữa thì mặt cũng không biến sắc. Hắn quan sát nơi mình bị giam. Màn che, ánh đèn, nền nhà đều cực kỳ xa hoa phú quý. Có giường, có sạp, có bàn, giống chỗ ở của ai đó. Không gian rất lớn, lại không có dấu vết của người ở. Hắn vịn tường đứng lên. Dưới ánh nến, hắn nhìn lướt bốn phía, nơi này hào hoa phú quý như vậy nhưng lại thấy rất lạnh lẽo, không có hơi người.
Trình Vật lạnh tới mức run cầm cập.
Trong đầu hắn nhanh chóng đoán xem đây là nơi nào. Hắn đi dọc theo bờ tường, sờ khắp nơi, gõ khắp nơi, tìm đường ra ngoài. Hắn đến trước một bức tường, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Trong lòng vui vẻ, Trình Vật ngồi xổm xuống, gõ gõ mấy khối gạch. Hắn nín thở nắm từng viên gạch trên tường, không có cơ quan nào cả, sau mấy khối gạch lộ ra một đạo ánh sáng nhạt~~~
Bên ngoài có người!
Có thể chạy trốn!
Quỹ tích cuộc đời gần đây nhất của Trình thiếu hiệp đều là "trốn trốn trốn". Hắn khống chế ý mừng, cúi người, tiến lại gần viên gạch lộ ra ánh sáng kia. Hắn liếc nhìn một bên mặt nữ tử, mặt nạ bạc lóe sáng, khóe môi khẽ nở nụ cười trào phúng... Huyết dịch sôi sục vì bị kích thích: Lại là nữ La Sát!
Nữ La Sát lừa hắn!
Đợi chút... Nơi này có giường có sạp, hắn bị giam tại nơi ở của nữ La Sát... Nữ La Sát muốn làm gì?
Nữ La Sát ngồi đó, dáng vẻ an nhàn, nghe các thuộc hạ bẩm báo những sự vụ mới nhất trong Giáo.
Tư thế của nàng lười biếng mà tiêu sái. Nàng mặc võ bào có hai màu đen đỏ. Tư thế oai phong lẫm liệt, nửa nằm trên sạp dài, một chân cong lên, khuỷu tay khoát lên gối. Gáy tựa lên gối, eo lưng Nữ Dao thẳng tắp mạnh mẽ. Trên người không hề có bất kỳ đồ trang sức nào của nữ nhi gia. Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, ngón tay mân mê mái tóc dài. Con ngươi sau mặt nạ bạc không chút biểu tình, xét hỏi đám thuộc hạ.
Thuộc hạ Giáp: "Trong khoảng thời gian Giáo chủ không ở đây, chúng ta đã xử lý mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng. Tên gian tế bị Giáo chủ bắt được lần trước, Thánh Nữ đại nhân đang liên tục thẩm vấn, tin tưởng rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Về những người bị giam dưới núi, Thánh Nữ đại nhân sẽ đích thân báo cáo với ngài."
Thuộc hạ Ất: "Cung phụng năm nay cũng đúng hạn mang lên. Dân chúng khẩn cầu Thánh Nữ xuống núi giúp bọn họ cầu phúc, chúng ta cũng đã báo lại với Thánh Nữ đại nhân về mong muốn của bách tính."
Thuộc hạ Bính: "Năm nay mưa thuận gió hòa thưa Giáo chủ! Không có gì bất thường! Trước mắt chỉ có một tâm nguyện của chúng ta..."
Nữ Dao đang suy tư, khẽ "Ừ" một tiếng dò hỏi.
Các thuộc hạ bị Giáo chủ nhìn chằm chằm, lập tức trở nên vô cùng kích động: "Đó chính là chuyện kết hôn của Giáo chủ đại nhân ạ!"
Nữ Dao: "Tất cả mọi chuyện không ngoài dự đoán mới là không bình thường. Trong khoảng thời gian ta sinh bệnh, một chút tin tức cũng không truyền ra sao? Chính đạo không có phản ứng," nàng khẽ dựa về phía sau, hai mắt nheo lại, ngón tay lần lượt gõ nhịp lên đầu gối không nhanh không chậm, "chuyện này không đúng sao?"
Đám thuộc hạ: "..."
Vấn đề "thúc giục kết hôn" của bọn họ bị Giáo chủ bỏ qua.
Lúc mọi người tiếp tục bàn ra tán vào một hồi, tai Nữ Dao khẽ động. Nàng nghiêng đầu, nghe được một ít âm thanh từ trong điện. Con ngươi nàng thoáng hiện ý cười, ngón tay đang xoay sợi tóc dừng lại, xoa tay vào nhau. Nàng khoan thai nói một câu chẳng liên quan gì đến tình huống: "Tiểu sủng vật tỉnh rồi."
Mọi người: "?"
Nữ Dao tiện tay vung lên, ra hiệu đám thuộc hạ lui xuống, những chuyện còn lại tính sau. Từng nhóm tùy tùng lui ra ngoài, cung điện yên tĩnh trở lại, Nữ Dao đứng dậy từ trên sạp nhỏ. Nàng chắp tay ở sau lưng, nhàn nhã như đang tản bộ, thoáng cái đã đến điện phía sau trong tẩm cung. Khi nàng đi vào, một thanh trường kiếm lóe sáng, nhắm thẳng vào cổ nàng.
Hàn quang chiếu vào mắt, nhưng mí mắt Nữ Dao không chớp lấy một cái.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Trình Vật sau trường kiếm, đột nhiên con ngươi nàng co lại.
Nàng cười híp mắt: "Muốn giết ta sao?"
Sắc mặt Trình Vật lạnh lùng, vành môi nhếch lên, cánh tay cầm kiếm cũng không run rẩy chút nào. Hắn hiểu rõ ràng Nữ Dao không xem sự uy hiếp của hắn là chuyện to tát. Nữ Dao đi tới từng bước một, khí tràng mạnh mẽ. Trình Vật không bị khí tràng của nàng ảnh hưởng, hắn căn bản không cầm kiếm để đối phó nàng. Đột nhiên, hắn giơ kiếm lên cổ mình.
Trường kiếm sắc bén, cắt đứt một sợi tóc dài tán loạn của hắn. Sợi tóc xanh đen, bay lãng đãng rồi rơi trên nền gạch.
Nữ Dao ngừng bước. Nàng vô cùng kinh ngạc: "Ngươi làm gì vậy?"
Trình Vật: "Không phải những người bị ngươi bắt dưới núi dùng để hiến tế sao? Ta tuyệt đối không ủy thân cho ngươi, tuyệt đối không cho ngươi làm trò xằng bậy! Nếu ngươi ép buộc ta, sĩ khả sát bất khả nhục, ta sẽ không chịu sự vũ nhục của ngươi. Bắt ta dưới trướng ngươi, nịnh nọt ngươi, tham sống sợ chết, ta lập tức chết cho ngươi xem!"
Tấm màn bị thổi bay, ánh nến lay động. Hai người đối diện, sắc mặt Nữ Dao dần trở nên nghiêm túc.
Nàng nhìn chằm chằm Trình Vật, tựa như lúc này mới nhớ ra Trình Vật vẫn luôn hiểu lầm cái gì.
Thanh kiếm vẫn vững vàng trên cổ hắn, ý chí cứng rắn, tuyệt không thỏa hiệp.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng căng thẳng.
Nữ Dao bỗng cười khẽ: "Hình như ngươi có chút hiểu lầm rồi. Sỉ nhục ngươi? Ngươi gọi cái này là sỉ nhục? Này chẳng lẽ không phải..." Nàng đột nhiên ra tay, thân pháp ác liệt nhào tới. Trình Vật lập tức nghiêng người muốn trốn. Ngón tay Nữ Dao búng một cái, cổ tay hắn hơi đau, tay cầm kiếm buông lỏng. Sau đó thanh kiếm bị Nữ Dao đoạt được, vứt trên mặt đất. Nàng nắm lấy cổ tay Trình Vật, hắn cũng phản kích hai chiêu. Nữ Dao bóp lấy cổ hắn.
Trong lúc giãy giụa đánh nhau, Trình Vật lảo đảo lùi về sau. Hắn bị đẩy xuống, gáy va vào mép giường. Bên hông hắn đau đớn, đau lại càng thêm đau. Nhưng lúc này Nữ Dao ở phía trên, không xem hắn ra cái gì.
Nữ Dao quyết đoán chế trụ mười ngón tay của hắn, đè xuống giường. Trong lúc Trình Vật trừng mắt nén giận, vẻ mặt nàng lạnh lùng, nghiêng người hôn lên môi hắn. Nửa câu nói sau của Nữ Dao đầy ý trêu đùa, tan biến trên đầu môi: "Này chẳng lẽ không phải... niềm vui chốn nhân gian sao?"