Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 68: Em gái họ




Chu Bảo Cương đã rất lâu chưa về thăm nhà, hai vợ ông bà Chu Xuân Lai kêu Chu Bảo Cương cùng vợ đi viếng mồ mả của ông bà nội. Nhưng bởi vì Chu gia chuyển từ huyện khác đến, nghĩa địa ở khá xa, tận huyện kế bên nên chỉ có thể đốt hương, giấy ở nhà.

Trời tối, Chu Bảo Cương và Chung Linh đến tiệm tạp hóa nhỏ để mua giấy vàng mã. Sau khi về nhà, gói giấy được mở ra trên giường đất, lại dùng một tờ tiền mặt huơ huơ trên đống giấy đó rồigấp lại. Sau đó, ghi địa chỉ và họ tên lên trên mặt phong bì, còn từ trong xấp giấy đó lấy ra vài tờ.

Chu Bảo Cương và Chung Linh cầm xấp giấy vàng mã đi đến ven thôn, tìm đến một cái ngã tư đường. Chu Bảo Cương vẽ một vòng tròn trên mặt đất, sau đó châm mấy tờ giấy vàng mã khi nãy, ném đến bên ngoài vòng tròn. Nghe nói đây là để hối lội cô hồn dã quỷ. Sau cùng mới đến lượt người già cả đốt giấy, lúc đốt còn phải niệm vài câu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Linh cùng chồng và con, cầm theo túi lớn túi nhỏ, chuẩn bị về nhà mẹ. Tâm tình của Chu Bảo Cương mấy ngày nay đều không tốt, chủ yếu là vì chuyện của hai vợ chồng Hình Bân. Nhưng, áp lực từ phía gia đình cũng là một trong số những nguyên nhân làm cho tâm tình anh thêm xấu. Chung Linh hiểu ông xã mình, nếu như không có chuyện của Hình Bân thì anh cũng không bị ảnh hưởng bởi chút chuyện nhỏ trong nhà.

Mấy ngày này, không chỉ tam thân lục cố (1) thường xuyên đến nhà nói này nói nọ mà bà Phùng Trân cũng rất thường xuyên ở trước mặt hai vợ chồng cô càm ràm. Bà nói gì mà vào lúc bản thân gặp chuyện, nhà cậu và dì hai đã giúp đỡ như thế nào, rồi lúc Chu Bảo Cương còn nhỏ, vì bà thiếu sữa nên anh còn bú nhờ sữa của dì hai.

Nếu như bình tĩnh xem xét lại, điều kiện cuộc sống của nhà mình tốt rồi thì không nên quên đi những người thân này. Nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều người, Chu Bảo Cương không thích cái kiểu cạnh tranhthế này. Anh rất ghét chuyện đi nhờ cửa sau như thế,nên rất có ác cảm.

Còn Chung Linh lại phải suy xét đến một phương diện khác. Bây giờ, chuyện làm ăn của cô đều là thuê người để quản lý, thậm chí bây giờ cô cũng để cho Lý Tiểu Vân làm, còn mình thì từ từ lui về hậu đài. Làm như vậy, mục đích của cô chính là không phải việc gì cũng cần cô đích thân ra mặt. Mặt khác, chính là để tránh khỏi biến thành kiểu doanh nghiệp gia tộc, vì như thế sẽ có hạn chế rất lớn đến sự phát triển của các cô. Thay vì để cho bọn họ đi vào nội bộ của doanh nghiệp, sau đó càng ngày chức vị bọn họ đòi hỏi sẽ càng cao, vậy thì chi bằng bây giờ cứ trực tiếp cho bọn họ một khoản tiền cho xong chuyện.

Bây giờ về nhà mẹ cũng chính là để có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Chung gia cũng đã sớm nhận được thư. Ngay lúc Chung Linh cùng Chu Bảo Cương đưa theo con trai xuống xe, ngay lập tức liền chán chường cúi đầu. Nếu như hai người là những người ham hư vinh thì khi nhìn thấy cảnh trước mắt nhất định sẽ liên tưởng đến cảnh áo gấm vinh quy, nhưng mà.... Về đến Chung gia, vấn đề mà bọn họ phải đối mặt cũng chẳng khác gì bên Chu gia: một nhà của dì cả, rồi bác cả, còn rất nhiều thân thích khác nữa!

Đây là lần đầu tiên cha mẹ Chung Linh gặp cháu ngoại của mình, ánh mắt cứ dán dính lên người đứa cháu. Đúng là bà ngoại vẫn thương cháu ngoại mình nhất.

Anh trai của Chung Linh, chị dâu và bé Nữu Nữu cũng có mặt. Chung Linh phát hiện ra rằng thì ra Nữu Nữu lớn lên rất giống cô. Điều này làm cho cô và cả Chu Bảo Cương đều thấy rất thú vị. Lúc nhìn hình thì không nhìn ra, nhưng khi nhìn thấy người thì càng nhìn càng thấy giống. Chu Lăng Vân cũng rất thích cô chị gái nhỏ của mình, ngồi xuống bên cạnh chị gái nhỏ, nghiêng đầu nhìn cô bé.

“Nếu không biết thì người ta còn tưởng Nữu Nữu do em sinh ra ấy chứ.” Chung Linh nói với Chu Bảo Cương.

“Đúng vậy, thật không ngờ là con bé lại giống em như vậy. Nếu như chúng ta mà có đứa con gái thì tốt quá.”

Chu Bảo Cương tưởng tượng, nếu như mình có một cô con gái giống y chang vợ thế này thì tốt biết bao.

“Nếu như chúng ta mà có con gái thì anh cũng dạy dỗ con bé như vậy sao?”

Hiện tại Chu Bảo Cương đã bắt đầu nghiêm khắc với con trai rồi, nếu như có con gái, không biết anh sẽ dạy dỗ theo kiểu nào đây?

“Con gái là để cưng chiều mà, tất nhiên là phải yêu chiều chứ. Nếu như chúng ta mà có con gái thì anh nhất định sẽ rất thương yêu con bé.”

Chu Bảo Cương nhìn Nữu Nữu, tưởng tượng nếu như mình mà có con gái thì anh nhất định sẽ rất yêu thương con.

Chung Linh nghe những lời anh nói thì tim cũng nhộn nhạo. Nếu như mà cô sinh con gái, xem ra ông xã của mình nhất định sẽ cưng con bé như trứng mỏng quá.

“Anh đừng có mơ mộng nữa. Nếu không thì cứ coi em như con gái mà cưng chiều em đi, sao mà anh không biết chiều chuộng em hả?” Chung Linh cũng cảm thấy có chút ghen tị.

“Anh còn không chiều em à? Cái đồ không lương tâm!”

Có đôi khi, Chu Bảo Cương thật sự xem vợ mình như con gái mà nuông chiều đó chứ.

Chung Linh nghe xong, khúc khích cười.

Ở nông thôn, bất kể là chị hay em gái chồng, đối với con dâu mà nói cũng có thể coi như là một nửa mẹ chồng vậy. Bởi vì lời của con gái mà nói, đối với phụ mẫu hai người còn có tác dụng hơn cả lời nói của con trai và con dâu nhiều. Nếu như gặp phải một cô chị - em gái chồng điêu ngoa hay nhiều chuyện một chút thì quả đúng là bất hạnh.

Xét ra thì Chung Linh khá là may mắn, Chu Bảo Cầm là một người rất thực tế, Chung Linh cũng không so đo nặng nhẹ gì với chị. Đối với chuyện chị ta thường hay về nhà ăn chực uống chùa, cô cũng không có lấy nửa lời oán thán, đối với chuyện chị ta thường xuyên nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cô cũng vô cùng bao dung rộng rãi, vì thế nên trước giờ quan hệ giữa hai người đều rất tốt. Chung Linh cũng cảm thấy có tình cảm với người chị chồng này. Nhưng mà Chung Linh cũng là em gái chồng của người ta.

Vừa mới về nhà không bao lâu, Chung Linh đã nhìn ra được chị dâu mình có chút điên khùng. Sở dĩ nói chị dâu điên khùng vì điều đó rất dễ dàng nhận ra. Nữu Nữu là một đứa bé còn chưa tới ba tuổi, vậy mà lúc chị dâu Lưu Đan tức giận lên tiếng thét mắng rất lớn, chẳng chút mảy may quan tâm đến cha mẹ chồng có nghe thấy gì hay không.

Cả nhà Chung Linh cùng bố mẹ và anh trai đang ngồi trong phòng nói chuyện, Lưu Đan dẫn con gái đi nhà xí.

“Mày đúng là ngu chết được, đã lớn thế này rồi mà còn đái dầm hả?”

Lẫn trong tiếng mắng của chị dâu còn loáng thoáng tiếng khóc nhỏ của Nữu Nữu.

Chung Linh và Chu Bảo Cương đều nhìn qua người cha đang ngồi im lìm, ông mày nhíu mặt nhăn, nhưng lại chẳng có chút động tĩnh. Anh trai Chung Cánh cũng ngồi không yên.

Cháu gái Nữu Nữu gần như là do một tay ba mẹ Chung Linh chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ biết cháu gái bị mẹ nó trách phạt mà lại chẳng dám làm gì, xem ra trong nhà cũng chẳng yên bình gì a!

Người khác có thể không ra tay, nhưng Chung Linh và Chu Bảo Cương trước nay đối với con trẻ đều rất thương yêu. Dù là Chu Lăng Vân hay Vương Hạo Đình có làm sai chuyện gì thì cả hai đều không dễ dàng gì mà tùy tiện đánh đập hai đứa.

Chung Linh nhìn chồng một cái, sau đó đứng dậy ra ngoài.

“Thật chẳng hiểu bà ngoại làm sao mà dạy dỗ mày, lớn thế này mà còn đái dầm.”

Lưu Đan vừa thô bạo ngắt con gái, vừa đánh con bé mấy cái.

Chung Linh nhìn thấy mà lửa giận xông lên tới tận đầu, cảm giác những cái đánh kia như đánh vào thân thể mình, những cái ngắt thô bạo kia như đang đánh thẳng vào mặt mình. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống, không thể lỗ mãng được.

“Tiểu thì cũng đã tiểu rồi, cô cô khó khăn lắm mới về một lần, để cô rửa cho nha. Bây giờ cởi quần áo bẩn ra, vừa hay thay đồ mới cô mua về cho nè, được không hả?”

Chung Linh cười cười đi qua, nhẹ nhàng kéo Nữu Nữu qua bên mình.

Sắc mặt của chị dâu Chung Linh rất khó coi, không biết có phải vì cô đã ngăn cản chị ta dạy dỗ con gái hay không.

...

Chu Bảo Cương và Chung Cánh mang theo hai đứa trẻ đi chợ. Chung Linh nhìn người chị dâu đang quét dọn ở trong sân, quay đầu hỏi mẹ mình.

“Bây giờ tinh thần của chị dâu sao rồi mẹ? Người phụ nữ đó không phải là được thả ra rồi chứ? Cô ta không đến quấy nhiễu chứ hả?”

Chung Linh khó có được cơ hội nói chuyện riêng với mẹ mình.

“Chậc! Cũng chẳng tốt lắm. Hai đứa nó cũng không thường hay về nhà, mà về rồi thì sắc mặt của chị dâu con cũng chẳng tốt gì. Chuyện của người đàn bà kia mẹ cũng không biết, ai mà biết được cô ta với anh con thế nào. Mẹ và cha con có muốn quản cũng có quản được đâu.”

Trương Tú Phượng vừa nói, vành mắt cũng đỏ lên.

“Hai anh chị đối với con bé có tốt không ạ?”

Chung Linh chỉ có thể hy vọng còn có điểm tốt khi cuộc hôn nhân của anh mình còn duy trì.

“Cũng vậy thôi. Nếu như lúc tâm tình của chị dâu con không tốt thì đối xử với con bé cũng chẳng ra làm sao.”

Chung Linh biết rằng mình hiếm khi về nhà, nếu như chuyện không phải thực sự nghiêm trọng thì chắc chắn mẹ cũng không nói với cô những chuyện này.

“Nữu Nữu ngoan không mẹ? Mẹ chăm sóc con bé có cực không? Hai năm nay sức khỏe của mẹ còn chịu được chứ ạ?”

Trước giờ đều do bà Trương chăm sóc cháu gái của mình, mà tuổi tác của bà cũng đã lớn rồi.

“Nữu Nữu rất ngoan, chỉ có hơi lầm lì tí. Không cần quan tâm đến sức khỏe của mẹ, mẹ không yếu đuối đâu.”

Khi nhắc đến cháu gái mình, bà Trương rất vui vẻ. Bà là bà nộicủa cháu mình nhưng lại gánh vác nghĩa vụ của một người mẹ, tất nhiên là so với những người bà khác, tình cảm của bà dành cho cháu nộimình cũng nhiều hơn.

Chung Linh nghe vậy còn có thể nói gì? Suy đi xét lại không biết có phải là do mình đã giúp sai rồi hay không, khiến cho anh trai phải tiếp tục sống chung với người vợ mà anh không yêu thương? Hay là nên trách hành vi của mình đã làm cho cha mẹ phải gánh chịu thêm nhiều đau khổ, để cho Nữu Nữu đáng thương vẫn như cũ, phải trải qua cuộc sống không có cha mẹ bên cạnh, không được cha mẹ yêu thương. Chung Linh cảm thấy từ khi trùng sinh đến giờ chưa từng thất bại như vậy, chẳng lẽ là do cô thật sự đã quá tự cao khi cho mình là làm đúng sao? Cô tự cho mình là thông minh nhưng vận mệnh của những người trong nhà thì vẫn như cũ, cô chẳng thể thay đổi gì hết...

...

Lúc làm cơm tối, Chung Linh cũng tìm được cơ hội nói chuyện với chị dâu.

“Chị dâu, chị không trách em chứ?”

Chung Linh nói ra những lời này là thật lòng. Cô nói lời này không phải đứng trên lập trường của một người em chồng, mà là trên lập trường của một người phụ nữ.

“Trách em? Sao chị lại trách em chứ?”

Lưu Đan đối với em chồng của mình vẫn là rất kính nể. Đối với một người có bản lĩnh kinh người, lại có tiền có thế thì ai mà không có cái ý nghĩ như vậy chứ.

“Trách em kéo chị về cái nhà này.” Chung Linh nói rõ ra.

“Không có. Chị rất cảm kích em, thật đó.”

Lưu Đan cũng biết Chung Linh đã nhìn thấy cảnh cô đánh con gái, ấn tượng của cô với em chồng chắc chắn là không tốt rồi.

“Nhưng mà chị sống cũng chẳng hạnh phúc gì, không phải sao? Chị không thể nuôi nấng con mình đẻ ra, lại hay gây lộn với chồng mình, chị cũng không có lòng dạ đối xử với cha mẹ chồng của mình, chị lại thường xuyên nổi giận. Tất cả những điều đó đều chỉ ra rằng chị không mấy hạnh phúc. Nếu như chị không muốn sống chung với người chồng đã từng phản bội mình nữa thì chẳng có ai trách chị cả đâu. Nếu như chị muốn ra đi, em nghĩ chị nhất định sẽ nhận được một khoản đền bù xứng đáng. Nhưng nếu như chị vẫn còn tình cảm với anh trai em, vẫn còn muốn sống cùng ảnh, em khuyên chị tốt nhất nên xem lại lại cách làm của mình một chút.”

Chung Linh cũng không quanh co lòng vòng gì, lời nói ra có thể không khách khí nhưng đều là những lời thật lòng. Cuộc sống như thế này chính là một sự hành hạ đối với tất cả mọi người.

“Em nói chuyện đó, là mẹ nói gì à? Hay là anh trai em...”

Lưu Đan cũng hơi nổi giận rồi, Chung Linh rõ ràng là đang dạy dỗ cô mà.

“Không phải, em chỉ là muốn chị sống vui vẻ thôi. Thôi được rồi, dựa trên vị trí của mình thì em không nên nói những lời đó, nhưng em cũng không phải là có ác ý gì.”

Chung Linh nghĩ chị dâu trong chốc lát chắc cũng không hiểu mình đang nói gì, nhưng cuối cùng thì chị sẽ hiểu ra.

“Đừng có nghĩ mình giống như một thánh nhân vậy. Cô không phải là chị.”

Câu nói này của chị ta làm cho Chung Linh rất khó chịu, trước giờ Chung Linh đâu có ý dạy dỗ người khác. Nếu như người trước mặt cô không phải là chị dâu của mình, hơn nữa chị ta còn không hề kiêng dè làm tổn thương những người xung quanh mình, thì Chung Linh cũng không nói gì đâu. Nhưng hóa ra sự khuyên nhủ của mình lại thất bại đến vậy.

Chung Linh không nói gì nữa. Lưu Đan dường như là đang trả thù tất cả mọi người. Chung Linh biết là chị ta đau khổ, bị chồng phản bội giống như là hàng ngàn mũi kim đâm vào tim vậy. Vì thế nên chị ta oán hận tất cả mọi người, thậm chí ngay cả đứa con gái do chính mình đẻ ra.

Ăn xong cơm tối, Chung Linh và Chu Bảo Cương còn phải đối mặt với một vấn đề cũ rích: sắp xếp công việc cho bà con thân thích.

Chung Cánh cứ nói xa nói gần rằng công việc của mình không được như ý như thế nào, cấp trên chèn ép ra sao. Chung Linh trực tiếp mặc kệ, bản thân cô không cần phải giúp anh nữa. Có nhiều người, giúp đỡ chính là hại người đó. Không có được bao nhiêu bản lĩnh mà cứ muốn người khác nâng lên cao thì chỉ khiến cho bản thân mình ngã càng đau. Thực tế chứng minh, Chung Cánh thật sự là không đủ mưu trí. Không phải nói anh không thông minh, chỉ là anh ta không thích hợp để làm quan.

Dì cả cũng đến, còn dẫn theo cả em họ. Sau khi nói nói xong chuyện của em họ, mẹ cô còn ở bên cạnh lên tiếng ủng hộ. Lưu Hiểu, em họ của Chung Linh, là một cô bé rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài. Cũng có thể do xinh đẹp như thế nên con bé có một chút tự kiêu.

Trương Ngọc Phượng kêu Chung Linh vào Tây phòng, bảo hai vợ chồng Chung Cánh ra ngoài.

Thì ra hồi học cao trung, em họ của Chung Linh yêu đương với một nam sinh, bị trường học phát hiện, sau đó còn bị đuổi họ. Lúc đó Lưu Hiểu cũng chịu một cú sốc rất lớn. Bực bội nhất là, nhà của nam sinh đó còn đến hỏi cưới. Hai đứa mới 17, 18 tuổi mà phải cho chúng nó kết hôn. Nhà bên đó còn bày ra cái thái độ vô cùng cao ngạo trước mặt dì cả, nói là do con trai mình cứ kiên quyết đòi đến làm thân. Ngay cả chuyện bị đuổi học nhà đó cũng đổ hết lỗi lên đầu Lưu Hiểu. Còn bày ra cái dáng vẻ bất đắc dĩ, ý tứ cứ như là, trừ con trai nhà họ ra thì sẽ chẳng còn ai muốn lấy Lưu Hiểu nữa.

Dì cả cũng chịu sự kích động rất lớn. Ở nông thôn, đi học mà để xảy ra chuyện này, bất kể là người lớn hay con nít đều sẽ bị mọi người cười cho thúi mặt. Hơn nữa còn chuyện bị nhà trường đuổi học nữa chứ.

Dì cả nói, có chết thì cũng không muốn con gái mình phải gả cho loại người như vậy. Vì thế, lần này Chung Linh về nhà, bà muốn Chung Linh có thể tìm người sắp xếp cho con bé một công việc, nếu không thì sắp xếp cho con bé làm công nhân trong xưởng thuốc cũng được.

Nếu như là người khác, Chung Linh nhất định sẽ như cũ, hoàn toàn mặc kệ. Nhưng đây là dì cả của cô, bà đã làm rất nhiều chuyện cho chính bản thân cô và gia đình cô. Hơn nữa, dì với Chung Linh cũng rất thân thiết. Chung Linh không thể nói ra lời từ chối được.

“Hiểu Hiểu, ý em thế nào? Em đồng ý gả cho cái người đã đính hôn trước đó hay là muốn làm công nhân?”

Chung Linh vẫn nghĩ là nên nghe xem ý kiến của em họ thế nào.

“Em không muốn kết hôn, cũng không muốn làm công nhân.” Lưu Hiểu cúi đầu nói.

“Vậy con còn bày trò yêu đương với bạn học làm gì? Không kết hôn thì đi làm công nhân. Tóc mẹ vì con mà bạc hết cả rồi!”

Dì cả rất kích động. Xem ra thời gian này, em họ cũng chịu không ít sự trách mắng.

“Dù sao thì con cũng không kết hôn với kẻ bỏ đi đó đâu. Con muốn đi học, con không muốn làm công nhân. Con muốn đi học!”

Lưu Hiểu cũng bắt đầu kích động. Xem ra để xảy ra chuyện này, đối với cô mà nói cũng là một khó khăn trong quá trình trưởng thành.

“Thành tích của em thế nào?”

Chung Linh chen vào đúng lúc, ngăn cho cuộc chiến của hai mẹ con leo thang.

“Trung bình. Nhưng em sẽ cố gắng mà.”

Lưu Hiểu hiển nhiên biết rằng chị họ của mình có thể tác động to lớn đến chuyện này. Cô không cam lòng đời này chỉ như thế này, nhất là sau khi xảy ra chuyện như vậy.

“Dì cả, dì không muốn con bé lên đại học à?”

Chung Linh cũng cảm thấy để cho em họ tiếp tục việc học là chọn lựa tốt nhất. Nhất là cả con bé cũng có ý muốn này.

“Chủ yếu là chẳng có trường để nó học. Dì cũng đâu còn cách nào.”

Đây quả là vấn đề vô cùng thực tế. Cho dù là sau này, vấn đề học bạ cũng có hạn chế rất lớn. Nếu như không có trường học nào chịu thu nhận anh thì anh chẳng có cách nào tiếp tục đi học cả.

“Chuyện này chị có thể giúp. Chị sẽ giúp em tìm được một trường học phù hợp. Còn có vấn đề nào khác nữa không?”

Bà Trương Ngọc Phượng và em họ đều không nói gì nữa. Chung Linh hiển nhiên là đã quyết định chuyện này. Lưu Hiểu vui vẻ mỉm cười.

“Nếu như em có thể thi đậu đại học, thì toàn bộ chi phí chị sẽ chi trả. Nhưng nếu như em không thi được, vậy thì số mệnh của em chỉ có thể giống như những cô gái khác trong thôn này, chờ người đến hỏi cưới. Hơn nữa, có thể em còn gặp nhiều khó khăn hơn những người khác. Ở cái chỗ nhỏ bé này, những điều được cho là vết nhơ sẽ gây rất hiều hạn chế cho em đấy.”

Chung Linh cảm thấy dường như Lưu Hiểu cũng đã học được một bài học. Thêm một chút áp lực thích đáng cũng là tốt cho cô.

Nụ cười của Lưu Hiểu lại biến mất. Tất cả mọi người đều biết rõ, vì yêu đương mà bị đuổi học, chính là một vết nhơ sẽ làm ảnh hưởng không ít đến chuyện tìm đối tượng sau này của cô.

“Tiểu Linh, vậy con sắp xếp cho con bé đi học ở đâu vậy? Giờ con bé mới học lớp 11, cũng không thể đi học bổ túc được!”

Lớp bổ túc có thể xếp lớp, nhưng mà lúc thi được rồi vẫn phải về nơi cấp học bạ trước đây. Nhưng bây giờ có lẽ là Lưu Hiểu chẳng còn gì nữa! Dì cả lo lắng không biết lần này mình và con gái có phải sẽ mừng hụt hay không nữa đây.

“Con sẽ sắp xếp cho con bé đến một trường cao trung trong thành phố. Nhưng mà, chi phí con cũng sẽ chịu trách nhiệm. Em xem liệu mà làm đi!”

Chung Linh nhìn lướt qua em họ, nhắc nhở cô tốt nhất là nên học hành cho đàng hoàng vào.

Lưu Hiểu rất vui mừng, không những cô có thể trở lại trường học mà chuyện chi phí cũng không cần phải lo lắng nữa. Hơn nữa, còn là trường học trong thành phố, điều kiện học hành ở đó tốt hơn trên huyện rất nhiều! Cô rất hâm mộ chị họ của mình, vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh. Cô nhất định sẽ giống như chị ấy, sau này nhất định sẽ tạo dựng được sự nghiệp vẻ vang, cô không muốn vĩnh viễn bị mắc lại tại cái vùng núi hẻo lánh nhỏ bé này.

(1) Tam thân lục cố: Tam thân – họ hàng thân thích, bên nhà ngoại và vợ. Lục cố - những người quen, thân thuộc bên cha, mẹ, cha vợ, mẹ vợ, bản thân và vợ. Nghĩa: chỉ tất cả các mối quan hệ bà con bạn bè.

_________________