Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 29: Danh mục đầu tư




Kì thật Chung Linh cũng không biết là mình có mang thai hay không, chỉ là kinh nguyệt bị chậm lại cả tháng rồi, nhưng mà cô cũng không có biểu hiện nào khác cả, làm thế nào bây giờ? Hơn nữa đời trước cô biết rất nhiều trường hợp chỉ là bệnh trạng giả mang thai,cho nên cô rất sợ mình chỉ là mừng hụt. Mấy ngày sau, cô nhận được thông tri từ trường kĩ thuật nói muốn cô đến nhận bằng tốt nghiệp. Nhân cơ hội này, cô nói với ba mẹ chồng để đi lên thị trấn một chuyến, tranh thủ đi kiểm tra. Kì thật cô cũng có thể kiểm tra ở quê nhà nhưng nếu không có mà bị người nhà biết thì sẽ bị chê cười.

Lúc Chung Linh đến trường thì đã là chín giờ sáng, ngoài ý muốn gặp ngay Lý Tiểu Vân ở cổng trường. Nhìn cô ấy mặt mày hớn hở, xem ra là cặp đôi Cao Thần - Tiểu Vân này là quá hợp rồi. Lý Tiểu Vân nhìn thấy Chung Linh thì cực kì vui vẻ, nói chuyện líu ríu không ngừng, đương nhiên chẳng phải chuyện gì khác chính là Cao Thần nhà cô ấy. Gì mà Cao Thần nhà em truy bắt tội phạm vô cùng lợi hại, côn đồ trong thành đều sợ, quả thực là miêu tả giống như anh hùng, thái độ vô cùng sùng bái. Đến khi nghe Chung Linh muốn kiểm tra phụ khoa, Tiểu Vân hớn hở đòi đi theo. Dù sao cũng là người sắp kết hôn, đối với chuyện mang thai, sinh con, Tiểu Vân có lòng hiếu kì mãnh liệt.

“Khi nào thì kết hôn?” Trên đường đi, Chung Linh hỏi.

“Tháng sau.”

“Nhanh thế! Nhưng mà chị e chị không đến được.”

Con gái đã lấy chồng bình thường không nên tham gia hôn lễ nhà người, nhất là người kết hôn nhà chồng lại không biết. Hơn nữa chồng cô lại không ở nhà, cho nên Chung Linh không thể không cẩn thận. Cô không muốn người ta lời ra tiếng vào, cô muốn sống thật thoải mái.

“Thế ư? Em hi vọng chị tới được cơ!” Tiểu Vân ỷ lại nhiều vào người chị kết nghĩa này, chính cô và Cao Thần có thể ở cùng nhau, ít nhiều là có Chung Linh ảnh hưởng. Nhưng mà lần trước chuyện của Mạc Hoành khiến cô cảm thấy có lỗi với chị thế mà chị không nói gì trách mắng.

“Nếu thật sự chị mang thai thì lại càng không thể đi.” Tục lệ ở nông thôn là như vậy, phụ nữ mang thai không thể tham gia hôn lễ, trừ khi là quan hệ thân thuộc gần. Tiểu Vân cũng biết nên chỉ có thể gật đầu.

Cho đến bây giờ, Chung Linh vẫn còn sợ hãi bệnh viện. Trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng làm cho cô cả người run lên, nhìn đến kim tiêm cùng với cặp lồng cơm bệnh viện mà cả người đều khó chịu. Chỉ có thể trách trí nhớ khắc quá sâu, trước kia Chung Linh sinh bệnh vào bệnh viện, lần đó quả là cả đời khó quên. Hơn nữa, thái độ của nhân viên y tế rất là khó chịu, không kêu không nói, không nhìn bệnh nhân, đó là coi như không thấy.

Đầu tiên, cô xếp hàng đăng kí, sau đó ngồi chờ ở hành lang. Đến lượt gọi vào thì mới có thể đi vào. Cả Chung Linh cùng Tiểu Vân đều đi vào, bác sĩ đúng là một người phụ nữ trung niên mãn kinh.

“Sao?”

“Tôi hình như là mang thai.”

Bác sĩ liếc mắt nhìn cô một cái.

“Nguyệt sự chậm bao lâu rồi?”

“Không nhớ rõ lắm, đại khái là gần hai tháng.”

Bác sĩ viết một tờ phiếu,bảo cô đi siêu âm. Chung Linh lại phải chờ, uống một bụng đầy nước, muốn đi vệ sinh mà còn chưa đến lượt. Tiểu Vân cũng không hề bình tĩnh, cứ nhìn hành lang. Lần này, cô đến chỉ muốn biết thêm tri thức về phụ khoa nhưng mà coi như lần này là đến không.

“Chung Linh, tiến vào, nằm xuống, quần áo vạch ra.”

Bác sĩ làm siêu âm trẻ hơn người vừa nãy. Liếc nhìn Chung Linh một cái rồi lại cho cô nằm xuống, nhìn lại tờ danh sách.

“Nếu có đứa nhỏ,có muốn giữ không?”

Lời hỏi này khiến Chung Linh vô cùng ngạc nhiên. Vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ hiện tại tình trạng nạo thai đã trở nên phổ biến?

“Muốn”.

Lời này lại làm cho bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô.

“Cô đã kết hôn?”

Câu hỏi này không phải là vô nghĩa sao?

“Đúng vậy, đã được hai năm.”

Nghe vậy, sắc mặt bác sĩ mới hòa hoãn. Siêu âm xong, Chung Linh nhận được tờ miêu tả tình trạng siêu âm. Trên giấy viết tử cung ngả sau (Vị trí tử cung như này rất khó để mang thai)… Điều này đời trước Chung Linh đã kiểm tra nên có biết, hơn nữa vì thế mà sau khi bị lưu sản, làm phẫu thuật xong, cô không thể mang thai được nữa. Chuẩn đoán cuối cùng là cô không có mang thai. Nếu anh trở về thì phải giải thích như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói là mình chỉ đùa giỡn mà thôi? Trời ạ, anh ấy có khi lại gắn cho mình hình tượng nói dối như cuội mất? Tâm tình Chung Linh không tốt, cực kì không tốt.

Trên đường đi về cùng Tiểu Vân nói chuyện phiếm, có nghe cô ấy nhắc đến chuyện nhà hỏa táng cùng tang lễ không hiệu quả, nghe bố chồng tương lai của cô ấy nói là từ sau vụ ống khói của nhà hỏa táng bị sập thì sự việc hàng năm nhà hỏa táng không có được tu sửa bị bại lộ, việc này khiến cho vấn đề tài chính của huyện gặp khó khăn. Chung Linh nghĩ, lúc này còn chưa có quy định cưỡng chế phải hỏa táng nhưng mà không lâu sau, quy định này sẽ ban xuống. Ở nông thôn, chế độ thổ táng đã tồn tại lâu đời, người trước khi chết đều tự mình đóng quan tài hoặc là mua. Vì thế ở nông thôn thường xuyên thấy cảnh lúc người già trong nhà bệnh tình nguy kịch thì một bên xem bệnh, chăm sóc, một bên tìm người đóng quan tài. Có nhà còn đã sớm chuẩn bị sẵn quan tài cho trưởng bối để ngay trong nhà. Người già trong nhà cũng không kiêng dè, cho rằng đó là con cháu hiếu thuận, chỉ là quan tài không có quét sơn mà chỉ dùng thứ khác để giữ gìn (*). Người Trung Quốc đối với chuyện mai táng và tang lễ đều vô cùng chú trọng, sau khi hỏa táng trở thành tất nhiên thì hình thức nhà tang lễ cùng với hỏa táng quật khởi. Người ta bội chi cho tang lễ rất nhiều, so với hôn lễ không có kém. Có thể nói rằng, cơ hội đã tới nhưng mà Chung Linh biết lực cản cho việc này là rất lớn.

“Chị có một hạng mục có thể kiếm tiền, thậm chí là phát triển thành sự nghiệp đáng kể, không biết em có hứng thú hay không?”

Chung Linh nghiêm túc nói với Tiểu Vân, người sắp kết hôn cũng coi như đã trưởng thành rồi.

“Hạng mục gì cơ? Chị cứ nói đi.”

Tiểu Vân hai mắt sáng ngời, cô biết chị Linh là người có tiền, chính cô cũng rất hâm mộ.

“Chị chỉ sợ em không có can đảm thử, lại càng không có bản lĩnh làm việc này.” Chung Linh cười nói.

“Chị, chị không cần khích tướng, có gì cứ nói thẳng.”

“Chuyện này nếu làm tốt, em có thể trở thành bà chủ lớn, con cháu ăn mặc không lo.” Chung Linh muốn nói cho Tiểu Vân hiểu được chỗ tốt của hạng mục này.

“Chị nói cho em biết đi.”

Càng nghe Tiểu Vân càng sốt ruột.

“Đầu tư nhà hỏa táng với nhà tang lễ. Sao? Có can đảm thử không?”

Lời này vừa nói ra, Tiểu Vân cũng hoảng sợ, không nói đến việc này không mấy người nguyện ý làm, đầu tư vào đó, có lợi nhuận sao?

“Có thể được không? Nếu có thể kiếm tiền thì nhà hỏa táng bên kia đã trở thành củ khoai lang phỏng tay rồi.”

Tiểu Vân cảm thấy điều này không chắc chắn.

“Chị không có lừa dối em, hỏa táng là xu thế tất nhiên, mà người đều ở chuyện tang lễ rất chịu chi. Sao vậy?”

Tiểu Vân cau mày.

“Chị nói thật ư?”

“Đúng vậy nếu em nguyện ý cùng chị đầu tư, chị cam đoan em có thể kiếm tiền. Nếu em không muốn, em có thể nhờ ba chồng em hỗ trợ thôi, chị cũng tạ ơn em hậu hĩnh.”

Tiểu Vân nhìn Chung Linh nói vậy cũng bắt đầu động tâm.

“Chuyện hỏa táng cùng nhà tang lễ rất khó làm đúng không? Hẳn là xem như một đơn vị công tác? Chuyện này có thể không? Em sợ ngay cả ba anh Cao Thần cũng không nhất định có thể làm được.”

Tiểu Vân còn muốn cẩn thận suy nghĩ.

“Chuyện này, em về cùng với Cao Thần thương lượng, nếu có thể thì mau chóng trả lời chị. Vật là chết, người là sống, nếu không nhận được tiền đầu tư thì nhà hỏa táng phải đóng cửa. Chính phủ không có tiền, bọn họ không có nhiều lựa chọn lắm. Nếu thực sự không thể dùng nhà hỏa táng đó thì ở bên cạnh triển khai nhà tang lễ hoặc là xây dựng nhà mộ. Tóm lại, trước tiên là phải nhập vào ngành này, chiếm lĩnh thị trường.”

“Vậy thì cần không ít tiền, đúng không? Chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?”

Vấn đề này,Chung Linh đã nghĩ.

“Đầu tư lần đầu cần không nhiều lắm, thủ tục làm tốt xong thì chúng ta có thể xin vay.” Còn chuyện khác thì suy nghĩ sau đi.

Chung Linh nhớ đến về sau nhà tang lễ cùng hỏa táng bùng nổ, kiếm tiền như nước, công tác ở nơi đó cũng cực kì khó xin. Các loại danh mục cần tiền không phải kể, còn có cả tiền đi cửa sau, vv… Thật sự là… nhưng mà Chung Linh ngay lập tức nghĩ đến một vấn đề nan giải, đó là ba mẹ chồng cô có thể đồng ý sao? Người già đối với chuyện này rất chú ý, sẽ không là vừa nhắc tới đã từ chối chứ? Nếu thật sự không đồng ý thì cô phải ứng đối như thế nào?

Hôm nay thật sự là buồn bực! Vì sao sinh con lại khó như vậy? Nhìn xem người khác ngay cả con còn muốn bỏ, tìm mọi cách tránh thai. Người không muốn lại có, người muốn lại không, thật sự là không công bằng. Việc này cũng không thể coi là lỗi của anh. Chung Linh lo lắng chính cô khó có thể mang thai mới là vấn đề mấu chốt. Nếu xuất hiện biến cố gì, cô không thể thuận lợi mang thai thì làm sao để đối mặt mới ba mẹ chồng cùng chồng đây?

Chung Linh không để cho Tiểu Vân tiễn mình mà trực tiếp ngồi xe về. Mà Tiểu Vân có gợi ý như vậy cũng cần mau chóng tìm người thương lượng.

Cũng không biết tiền tuyến thế nào? Chung Linh nhớ rõ khi đó vừa mới qua cách mạng văn hóa, mọi chuyện đều còn loạn thất bát tao, càng về sau càng có nhiều tin tức trái chiều, ví dụ như chuyện vũ khí, vũ khí khi đó xuất hiện vấn đề khiến cho thương vong vô số, có súng mới bắn vài phát đạn liền tắc, hoặc có khi là bắn ngược lại chính mình. Còn cả chuyện không thông thuộc địa hình Việt Nam nên thương vong rất lớn. Khi đó, Việt Nam là toàn dân đều là chiến sĩ, cho nên gây nên thương vong có thể là đủ loại người. Chung Linh có viết trong thư với anh, nhắc anh ở phương diện này cần phải chú ý, đương nhiên là nói chuyện này đều ở báo với tạp chí xem mới biết. Cô chỉ có thể cầu nguyện cho anh bình an trở về. Chỉ mong anh không vì chính cô thay đổi vận mệnh mà xảy ra biến cố gì, bình an quay về bên cô.

Chuyện chăn nuôi lợn tiến hành rất thuận lợi, nếu không tiếp tục mở rộng chăn nuôi thì rất nhanh là có thể thu hồi phí tổn đầu tư. Nhưng nếu Chung Linh muốn làm đầu tư khác thì rất khó có thế lấy tiền từ trong tay ba chồng. Trên đường trở về, Chung Linh rất lo về chuyện này, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể nhờ vào nhân sâm mà thôi.

Nhưng trở về vài ngày, không đợi Chung Linh mở miệng nói chuyện nhân sâm, cô liền phát hiện một việc. Ba mẹ chồng cô lấy một cây nhân sâm ra ngâm rượu, không những thế mà còn đưa cho chị chồng một cây. Tuy rằng không phải là ba cây lớn nhất nhưng chuyện này làm cho cô cực kì khó chịu. Tiền mua nhân sâm là tiền cô kiếm được. Lúc trước vợ chồng chị Bảo Cầm không muốn đầu tư vào vụ làm ăn đó, chính cô kiếm được tiền từ vụ đó mà mang đi mua nhân sâm, hơn nữa, trước khi đi Bắc Kinh cô đã nói rõ lai lịch của nhân sâm, cũng chỉ là nhờ ba chồng thay mình bảo quản, nhưng sự tình hiện nay là sao? Sao bọn họ có thể tự tiện dùng như thế? Bởi vì cô từ khi trở về không có nói lời nào ư? Tình trạng này, hiển nhiên là ba mẹ chồng cô muốn chiếm vì đó là của cô, hoặc có thể sự tình không phải như vậy nhưng là Chung Linh thực sự bị chọc tức. Muốn lấy lại thì hiển nhiên là một hồi phân tranh. Hiện tại tuy rằng nhờ cô dẫn dắt làm ăn nhưng chỉ cần ba chồng cô nói một câu thì toàn bộ số nhân sâm này đều bị sung công. Đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?

Mỗi khi Chung Linh nhìn bình rượu ngâm nhân sâm trên tủ mà lòng cô ứa máu. Nếu ba mẹ chồng cô vì thân thể cần nhân sâm, Chung Linh sẽ không nói hai lời mà lấy ra, đó là phải làm. Trước kia, lúc mua nhân sâm, Chung Linh cũng có ý vì ba mẹ chồng nhưng mà hiện tại… Chung Linh thật sự không nói nên lời! Thật sự là rối rắm!

Nhân sâm của cô! Con của cô! Chồng của cô…

(*) Ở Trung Quốc, việc chuẩn bị sẵn quan tài trong nhà không hề bị kiêng kị, không hề có ý nghĩa trù yếm, rủa ai đó mất sớm đâu nhé. Nếu con cháu mà chuẩn bị trước quan tài cũng áo niệm tốt cho cha mẹ thì đó được coi là con cháu có hiếu, người già có phúc đấy.