Chuyện này khiến Chung Linh rất vui mừng. Hiện tại, nhân sâm còn chưa thể hiện rõ giá trị chân chính của nó. Nhưng Chung Linh biết nó là thứ tuyệt vời, có thể ích khí dưỡng âm, thanh nhiệt giải độc, bổ tim, bổ phổi, bồi bổ sinh lực…Kì thật ai ai cũng biết nhân sâm là đồ tốt nhưng lúc này làm gì có mấy người có thể mua nổi, hơn nữa nó lại không có đường lưu thông, không có thị trường, nói cách khác là cho dù bạn có tiền cũng mua không được.
Đối với Chung Linh, ba mẹ cô, chồng cùng với ba mẹ chồng và những người thân thiết khác, cô lúc nào cũng vướng bận, quan tâm hết mình. Bởi vì không giống như những người thường khác, Chung Linh phát hiện cô cực kì sợ hãi mất mát. Sợ mất đi anh, đó là lúc cô mới trở về, sợ mất đi sự yêu mến của mọi người, đó là tất cả những gì cô đánh mất ở đời trước nay mới lấy lại được, sợ lại lặp lại thất bại…
Chuyện nhân sâm này như cởi bỏ được một phần lo lắng của cô, biểu thị cô có thể vì người nhà mà cố gắng hơn nữa, vì những người yêu thương mà làm chuyện có ích.
Không qua bao lâu, Lý Tiểu Vân nói cho ba cô ấy đến tìm Chung Linh, nói cho Chung Linh biết ông nội Tiểu Vân có mấy nơi có thể lấy thêm nhân sâm nhưng toàn là thân thích, bạn bè ở quê, đại khái cũng phải mất 5000 đồng. Tin tức này làm cho Chung Linh vui mừng quá đỗi. “ Chú, con cám ơn chú, chú yên tâm, con sẽ mau chóng chuẩn bị đủ tiền, nhưng mà chú nhớ xem xét chất lượng cho con nhé.”
“Tiểu Linh, cháu yên tâm, hai gốc nhà chú chắc chắn là của cháu, số nhân sâm khác đều là của bạn bè, thân thích lưu giữ, yên tâm là chất lượng tuyệt đối.”
“Vâng, con yên tâm rồi.”
Chung Linh biết nếu không phải vì cô chiếu cố tốt cho Lý Tiểu Vân thì ba cô ấy đã không chấp nhận làm vụ này. Chung Linh tín nhiệm ông. Cô đã quá thấu hiểu xã hội hiện đại, nay gặp được những con người đơn thuần, thiện lương mà thấy vui.
Chung Linh biết chuyện như vậy thì phải về nhà một lần. Trước khi cô ra về, không ngoài sở liệu là lại nhìn thấy Cao Thần và bạn của anh ta.
“Chung Linh, nói chuyện một lát có được không?” Là bạn Cao Thần.
“Tôi không có nghĩa vụ phải nói chuyện với anh.” Chung Linh quá biết chuyện gì tiếp theo sau đó, quá nhàm và phiền toái.
“Cô cứ như vậy không quan tâm đến bạn cô ư?”
Những lời này làm cho Chung Linh dừng bước. Thấy vậy, người nọ đắc ý,sau đó xoay người đi. Chung Linh thực không thích con người tự cho mình là đúng như vậy nhưng mà cô vẫn nhẫn nại.
Đi vào hành lang cách phòng bệnh của Tiểu Vân khá xa, anh ta dừng chân. Chung Linh không nói lời nào, chờ người đối diện mở miệng, cái này cũng coi như là một sách lược. Gừng càng già càng cay mà!
“Cô là bạn của Tiểu Vân, vậy hẳn là có nghe qua chuyện về Cao Thần phải không?”
Lời dạo đầu rất được.
“Họ gì?” Cô phải làm cho anh ta rối loạn trận tuyến.
“Gì cơ? Ah…Tôi tên là Mạc Hoành.”
“Tiếp tục”
“Ah…cô hẳn là biết Cao Thần?”
Mạc Hoành phát hiện đứng trước người phụ nữ này, anh có cảm giác như bị nhìn thấu toàn bộ ý nghĩ vậy.
“Biết, là một người dây dưa với Tiểu Vân mười mấy năm, là căn nguyên khiến cô ấy sống khổ sống sở. Thường xuyên xuất hiện trước mặt cô ấy, hơn nữa lại là con ông cháu cha.”
Mạc Hoành thầm mắng mình ngu ngốc.
“Là thế này, chắc cô có thể cảm nhận được khổ tâm của Cao Thần, chính là trước mặt Lý Tiểu Vân không biết làm thế nào, không biết biểu đạt…”
“Vậy thì liên quan gì đến tôi?” Chung Linh hoàn toàn bỏ qua cái bẫy mà Mạc Hoành thiết lập cho cô chui vào.
“Nếu Lý Tiểu Vân bỏ qua Cao Thần, đó là tổn thất lớn của cô ấy, cô sẽ không đứng nhìn bạn cô phạm sai lầm chứ?”
“Sai lầm? Sao anh biết là sai lầm chứ? Anh có thể cam đoan điều gì? Cam đoan họ yêu thương nhau đến đầu bạc răng long?”
Chung Linh không muốn thay đổi ý nghĩ của người khác, nhưng cô lại càng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm người khác, bởi vì đó là chuyện của chính bản thân họ.
“Cô là sợ tương lai có thể sẽ bị oán sao? Nếu vậy thì cô cũng quá ích kỷ?”
Điều này không phải là Chung Linh chưa từng nghĩ đến. Ích kỷ ư? Chung Linh không để ý đến anh ta mà lập tức hướng đến phòng bệnh của Tiểu Vân. Cao Thần đứng ở cửa nhìn Mạc Hoành phía sau Chung Linh cũng là biểu tình kinh ngạc nên không biết làm sao.
“Chị Chung Linh, lại tới?” Chung Linh lại thấy chỉ có một mình Tiểu Vân trong phòng.
“Mẹ em lại ra ngoài?”
Tiểu Vân gật gật đầu. Chung Linh nở nụ cười,không nghĩ đến là Tiểu Vân quật cường đến thế. Hay là nói Chung Linh bội phục cô nàng bị ép buộc lâu như vậy mà chưa bị điên hay buộc phải thỏa hiệp.
“Chúng ta có khả năng đẩy nhanh chương trình học, nói cách khác muốn nhanh chóng tốt nghiệp thì em phải nhanh khỏe lên, nghe nói còn có phân bổ công tác nữa đấy”. Thời đại này trường kĩ thuật nhiều nhưng phần lớn đều được an bài công tác, thật là một niên đại tốt đẹp!
“Em biết rồi, vài ngày nữa là em sẽ trở về. Chị đừng lo lắng, hay là chị đến xã em làm việc đi?”
“Làm sao được? Nhà chị ở Trường Thanh mà.”
“Chị Chung Linh, em có việc cầu chị.”Tiểu Vân nhăn nhó, không biết nói thế nào.
“Em muốn hỏi chị nên xử lý người ở ngoài cửa như thế nào?” Lý Tiểu Vân ngẩng phắt đầu lên giống như thắc mắc làm sao chị biết? Chung Linh biết cô ấy không sớm thì muộn sẽ xin lời khuyên của cô.
“Em đầu tiên nên tự hỏi trái tim của em, có phải là em thực sự chán ghét anh ta sao? Hay là chỉ bởi vì anh ta khiến em trước đây có một thời kì thảm hại. Nếu em có một chút thích anh ta thì khuyên em nên hạ một cái bậc thang, cho anh ta một cơ hội. Nếu thật sự không chấp nhận nổi anh ta thì em nên kiên quyết cự tuyệt. Nếu không đối với hai người cứ dây dưa thế này đều không phải là chuyện tốt.”
Lý Tiểu Vân tinh tế thưởng thức những lời Chung Linh vừa nói.
“Mấy ngày nữa chị phải về nhà một chuyến nên em phải tự chiếu cố chính mình.”
Chung Linh ở bệnh viện một lát rồi ra về. Lúc đi ra, ngoài ý muốn là không có thấy hai người kia đâu. Thật sự là lạ, nhưng mà cô cũng chỉ giúp được đến thế mà thôi.
Vốn Chung Linh học tập ở trường này cũng chỉ có nửa năm, nhưng bởi vì phân công công tác ưu tiên nên một số việc cần phải ngẫm kĩ lại. Chung Linh lần này trở về là muốn cùng bố mẹ chồng thương lượng một chút. Lúc trước, Chung Linh quyết định học kế toán, chủ yếu là đặt nền móng cho tương lai, cũng không có mục đích gì khác. Nhưng trường học công bố, đợt học viên bọn cô sắp sửa được phân công trực tiếp đến cơ sở thôn xã để nhậm chức. Cô biết hiện tại khái niệm nhân viên công vụ còn chưa có quật khởi. Vài năm nữa, nhóm bọn cô sẽ trở thành nhân viên chính thức, cũng chính là cán bộ nhà nước. Sở dĩ Chung Linh mâu thuẫn là nếu làm cho nhà nước thì sẽ gây cản trở cho việc làm giàu của cô. Cho nên cô muốn hỏi ý kiến của người khác.
Về tới nhà, có một chuyện làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Chung Linh. Trong thôn có một thanh niên tham gia quân ngũ gửi thư về nhà nói là muốn ra tiền tuyến. Hai lão Chu gia biết con mình hiện tại đang ở học viện quân sự, nhưng cũng rất lo lắng không biết con mình có bị phái đến chiến trường hay không.Tất cả bộ đội cơ hồ đều xin đi chiến trận, thậm chí là viết huyết thư, Chu Bảo Cương có khi anh ấy cũng như vậy. Kì thật, Chung Linh nóng lòng muốn mua nhân sâm cũng bởi vì biết anh sẽ bị thương trên chiến trường, lúc ấy trong nhà không rõ ràng, sau này mới biết được. Chung Linh không biết thời điểm cụ thể anh bị thương, cũng không biết là thương nặng hay không, càng không biết liệu có cái gì biến hóa không. Nay chuyện tham chiến trước mắt, lòng Chung Linh vô cùng khẩn trương, lo lắng.
“Tiểu Linh, thằng Cương có bao giờ đề cập với con chuyện muốn đi tiền tuyến không?”
“Không có ạ, chưa từng nói qua, chỉ nói là ở trong học viện cuộc sống rất tốt, hòa đồng với bạn bè. Không hề đề cập đến chuyện đó.”
“Trong thư gửi con cũng không có nói sao?”
Mỗi lần anh ấy viết thư về nhà là trực tiếp gửi cho chị Bảo Cầm.
“Nếu anh ấy thực sự đi, thì anh ấy lại càng không nói cho người nhà biết.”
Chung Linh biết người đàn ông này không muốn người nhà lo lắng. Vốn Chung Linh muốn thương lượng mọi người chuyện mua nhân sâm nhưng vì chuyện này mà nên không đề cập đến nữa.
Cả nhà đều không có tâm tư dùng bữa, chỉ có Hoa Hoa vẫn vui vẻ, đơn thuần ăn cơm. Saukhi thu dọn xong, cô về phòng mình, cẩn thận hồi tưởng chuyện trước kia. Chuyện qua lâu như vậy rồi, ngày tháng đã không còn nhớ rõ. Cho dù là nhớ kĩ cũng có khả năng có biến hóa. Đối với chiến tranh, cô cũng không nhớ rõ lắm, hình như là từ 17/2/1979 đến trưa 16/3/1979, Trung Quốc, Việt Nam bùng nổ chiến tranh ở biên giới. Hậu chiến, năm 1981, Trung Quốc chiến thắng ở Pháp Tạp Sơn. Năm 1984, Trung Quốc thu phục Lão Sơn, Giả m Sơn, Hà Đông Sơn. Hai bên luân chiến, phòng thủ vững chắc chờ thời. Thời gian đó rất lâu về sau người dân không đề cập đến nữa, lúc ấy quần chúng đánh giá không khách quan, nhưng đó không phải là vấn đề mà Chung Linh quan tâm, cô chỉ biết thương vong của đợt chiến đó là rất nhiều.
Chung Linh quyết định sau khi học xong sẽ đi thăm anh, ít nhất cũng phải đến xem xét tình hình của anh. Năm đó, có một đoạn thời gian gần nửa năm, anh không hề viết thư về nhà. Anh lúc ấy không có nói cho mọi người trong nhà, chỉ nói trong quân bề bộn công việc, không hề hé miệng về chuyện lên tiền tuyến. Cô mang theo mấy cuộn len, tranh thủ trong thời gian này đan một chiếc áo len cho anh. Cô biết bố mẹ chồng đang bận lo cho con trai, làm gì còn tâm trạng để ý đến công tác của cô. Cô nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định, cần phải nắm chắc cơ hội này. Nhân sinh trên đời, đơn giản là tiền cùng quyền, tiền thì không là vấn đề nhưng muốn có được quyền thì cần phải dựa vào thời gian cùng kinh nghiệm tích lũy. Chung Linh giao chuyện này cho vợ chồng chị Bảo Cầm làm, tốt nhất là ở lại quê nhà, để lại cho bọn họ một ngàn, còn cô mang đi hơn sáu ngàn, không tính tiền viện phí của Tiểu Vân. Hiện tại, trong tay cô có gần bảy ngàn. Chung Linh mang theo tiền mặt, Đinh Vinh đưa cô lên huyện.
“Tiểu Linh, em mang nhiều tiền như vậy để làm gì?” Đinh Vinh nghĩ nhất định là có vụ làm ăn mới rồi.
“Em muốn mua nhân sâm.” Đinh Vinh kì quái nhìn cô, mua nhân sâm là cỡ nào xa xỉ cơ chứ.
“Em muốn bán?” Thứ này được không đó?
“Không phải, em muốn lưu trữ.”
“Vì sao? Không buôn bán ư?” Đinh Vinh thật sự không rõ vì sao Chung Linh lại làm như vậy, đem tiền mặt biến thành tiền chết.
“Em hiểu ý anh, nhưng đây là cơ hội khó có được, chờ thêm vài năm nữa, muốn mua cũng không mua được. Em phải lưu trữ, tương lai chắc chắn có tác dụng lớn.”
Đinh Vinh biết em dâu này là người có chủ kiến, sợ là có nói cũng chẳng thay đổi được quyết định.
“Anh rể, mọi việc anh cứ xem mà làm, em đã đưa cho chị năm trăm rồi đó.”
“Được rồi, anh đã biết. Em muốn đi thăm chồng ư?”
“Vâng, học xong em sẽ đi, em lo lắng là làm sao trước khi đi nói với ba mẹ thế nào?”
“Được rồi, em yên tâm, việc đó để anh.”