Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 17: Về nhà




Chung Linh cảm thấy thật thất bại. Cô cảm thấy chính mình đã tạo nên một Lâm Mỹ cực đoan như ngày hôm nay. Sự tình không nên phát triển nữa. Nếu cứ để mặc vậy thì có khi cô ta sẽ làm trầm trọng thêm. Nhưng nếu đả kích thêm thì cũng không tốt, khi đó có khi người ta không phải cho rằng cô không chịu nổi nữa, phản kháng mà sẽ nói cô ta người đàn bà xấu xa không từ thủ đoạn. Vậy cho nên trước tiên cứ buông tha vậy.

Chung Linh vốn đề nghị làm chuồng lợn to hơn nữa nhưng đề nghị này lại bị cự tuyệt. Cô cũng không ngờ sẽ như vậy. Cô nghĩ rằng bố chồng cô mặc dù không đối với cô nói gì nghe nấy nhưng cũng sẽ suy nghĩ. Cự tuyệt luôn và trực tiếp như vậy khiến Chung Linh hơi khó thích ứng. Tuy rằng không có nhiều thay đổi lắm nhưng Chung Linh vẫn sâu sắc cảm thấy rằng thái độ của bố mẹ chồng đối với cô có thay đổi, phòng bị nhiều hơn, cũng không vui vẻ với cô lắm, xem ra là có chuyện gì khiến họ không hài lòng.

Chung Linh cảm thấy mình đối với mọi người nhà chồng vẫn là quang minh lỗi lạc cho nên hỏi thẳng Chu Bảo Cầm. “Có sao? Chị vẫn thấy như trước đây mà!”

Chung Linh không nói nữa, có một số việc chính là như vậy. Bạn có thể cảm giác được nhưng không thể nói nên lời hay nói đúng hơn là bạn không thể nói.

“Chị, em cảm thấy chuyện lần này phiêu lưu rất lớn nên không thể mặc kệ được. Nếu trực tiếp tính cổ phần cho chị, vạn nhất thua lỗ thì em biết ăn nói thế nào với bố mẹ và chồng em.”

“Không đâu, chị và anh đều dựa vào em mới kiếm được tiền. Em có phải là nghĩ quá nhiều không?”

“Nhưng lần này không có chị và anh rể ra mặt là không được. Em nghĩ thế này, nếu lời thì em tính hai người ba phần, nếu lỗ thì em chịu.”

“Tiểu Linh? Em nói cái gì vậy? Chị và anh là loại người như vậy sao? Giúp anh em người nhà thôi mà, không có gì đáng nói.”

Chung Linh biết chị ấy là thật lòng. Nhưng nói thật, cô cũng từng có tư tâm, muốn độc chiếm hoàn toàn, dù sao thì cô biết chắc rằng phương thức này kiếm được. Nghe chị chồng nói vậy khiến cô cảm thấy hổ thẹn. Đã vậy vô luận là Chu Bảo Cầm hay người nhà mẹ đẻ, chỉ cần là thân nhân của cô thì cô đều hết sức hỗ trợ, không cần tính toán chi li. Như vậy việc có khi không thành mà mình lại trở nên tầm thường, cùng đời trước có gì khác đâu.

“Chị, ý của em là việc sau này nếu anh chị vẫn giúp em chạy vạy thì em sẽ lấy ba phần đấy trả công cho anh chị.”

“Không phải đã nói rồi sao, còn ba thành gì nữa! Không cần!”

“Chị, em muốn thế, em trai chị chắc cũng tán thành chuyện này. Không cần nói thêm nữa, cứ định như vậy.”

Chu Bảo Cầm thấy Chung Linh kiên quyết như vậy cũng không tranh cãi nữa. Trong lòng chị nghĩ, nếu đến lúc đó đưa cho bọn họ thì chỉ cần không nhận là được, nhưng mà cô em dâu này thật sự là rộng rãi.

Trước kia Chung Linh học nấu ăn là vì bươn chải cuộc sống. Hiện tại nấu ăn là nấu cho chồng, quả thật là một loại hưởng thụ. Trong quá trình nấu cơm cho người nhà cùng chồng yêu, cô lĩnh ngộ ra nhiều điều. Ví dụ như, nếu tâm tình bạn không tốt thì cơm bạn làm sẽ rất khó ăn, nhưng nếu tâm tình của bạn tốt, rất dụng tâm khi nấu thì cơm nấu sẽ ngon. Cho nên nói, nấu cơm cũng cần tâm, cảm giác này rất giống những gì phim truyền hình Hàn Quốc truyền tải.

Chung Linh biết bất cứ lúc nào cũng phải duy trì tĩnh tâm, giống như giáo lý tôn giáo là phải nhường nhịn, khoan dung. Cô không phải là tín đồ nhưng cô biết giúp mọi người làm điều tốt là chính vì mình mà tích phúc.

Nhà mẹ đẻ gửi thư tới nói là anh cô chuẩn bị cưới vợ, bảo cô về nhà một chuyến. Chung Linh nói với bố mẹ chồng một tiếng rồi trở về. Cũng lâu rồi không về thăm nhà, trước kia cô không có tham gia lễ gặp mặt của anh trai.

Lễ gặp mặt là một chuyện rất ý tứ nếu như hai bên đều không có người trong lòng. Hiện tại Chung gia tụ tập rất nhiều người. Một bên là nhà gái còn một bên là anh cô và ba mẹ cô, còn có người làm mai, bác cả gái và những họ hàng thân thích nhà cô. Không khí trong nhà náo nhiệt, trên giường sưởi phòng khách bày ra hai cái bàn nhỏ, một bàn để thuốc lá, một bàn bày hạt dưa. Đề tài nói chuyện cũng chẳng có gì, hai đương sự thì tỏ ra e thẹn, xấu hổ. Nhà gái thì khen con nhà họ ngoan ngoãn, hiền lành, nhà trai thì khen con trai chịu khó, ôn hòa. Lựa chọn đối tượng kết hôn đầu tiên phải nhìn vào điều kiện gia đình sau đó mới đến nhân phẩm. Nếu điều kiện kinh tế không còn gì phải bàn cãi thì vấn đề nhân phẩm là quan trọng nhất. Kể cả nhân phẩm của các bậc cha chú cũng có thể phán xét đến con cháu, tệ nhất là nhà có người từng ngoại tình…

Con gái thì không thể quang mình chính đại mà xem xét, kể cả con trai cũng không thể, đương nhiên đây là ở trước mặt các vị trưởng bối trong nhà. Mọi người chỉ hàn huyên trong chốc lát rồi đều rút ra ngoài, để cho hai đương sự có không gian riêng. Thời gian nói chuyện của bọn họ ước chừng chỉ có một giờ, thế mà phần lớn thời gian đều bảo trì trầm mặc.

Sau khi hai người kết thúc nói chuyện thì người lớn hai bên dò hỏi ý kiến hai người, đơn giản một câu là đồng ý hay không đồng ý. Nếu đồng ý thì cuộc hôn nhân này coi như đã định còn không thì cũng thôi.

“Mẹ, hay là để cho anh và chị tìm hiểu một thời gian nữa rồi hãy quyết định.” Chung Linh cảm thấy như vậy rất là qua loa.

“Tiểu Linh, con nói lời gì mà ngốc thế? Nhà bên ấy sẽ không đồng ý đâu. Nếu con gái mà cùng đối tượng tìm hiểu sâu hơn nữa, thành thì tốt mà không thành thì thanh danh của cô gái sẽ bị tổn hại.” Bác gái cả hắt một gáo nước lạnh, khiến Chung Linh cũng phải ngẫm nghĩ lại. Tuy rằng hiện giờ cũng nói đến tự do yêu đương, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là phải kết hôn. Nếu như không kết hôn thì vẫn cứ bị xem như là từng gả một lần, tổn thất rất lớn.

Chung Linh còn có thể nói gì nữa đây? Chính mình chẳng lẽ gặp qua vấn đề này thì chẳng lẽ không kết hôn?

Người nhà hai bên ngồi xuống thương thảo, Chung Linh không có tham gia, cô là em gái nên không có quyền tham gia. Cuối cùng, lễ hỏi là 600 đồng, không bao gồm quần áo của cô dâu nhưng mà có thêm một ít dụng cụ, vật dụng hàng ngày, ngay cả bồn rửa mặt cũng tính. Nhà cô vì đám cưới của anh mà coi như khuynh hết cả gia tài.

“Anh, anh đã quyết đinh rồi?”, Chung Linh lén hỏi anh trai. “Ừ, mẹ cùng bác cả đã hỏi thăm qua. Anh…cũng không có ý kiến gì.” Như vậy cũng tốt, về mặt tình cảm anh cô chưa từng yêu mến ai, cho nên cứ để như vậy cũng có thể đạt được hạnh phúc.

Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sau tết Đoan Ngọ một ngày sẽ làm đám cưới. Thời điểm lúc đó là hợp nhất, trời không còn lạnh nữa, không cần phải mặc áo lông dày, trông đỡ khó coi. Nhưng mà nói thật đám cưới mùa đông cũng có điểm ưu việt. Đó là bởi vì mùa đông cho nên lúc cô dâu xuống xe đi vào nhà trai sẽ được trùm kín vải bông dày, lúc đến thời điểm vảy ngũ cốc thì sẽ không bị đau, nếu là mùa hè thì thảm thôi rồi, ngô và các loại đậu ném vào người rất đau.

Trở lại Chu gia, bố mẹ chồng đã khôi phục lại nhiệt tình như xưa. Xem ra lúc trước cô đoán rất đúng. Ai da! Cô chỉ có thể thở dài, nếu chồng cô mà ở nhà thì có lẽ cô chẳng cần phải cẩn thận như vậy. Biến hóa mấy ngày hôm nay khiến Chung Linh vô cùng mệt. Đột nhiên cô rất muốn viết thư cho anh để tìm sự an ủi. Nhưng phải nói thế nào đây? Thật sự là không thể nói.

Trước khi trở lại trường học, cô ở nhà làm kẹo lạc, chính là rang gạo đến khi có mùi thơm, sau đó nghiền thành bột, đem lạc cùng chi mã đề trộn cùng, bỏ vào cả đường trắng nữa, sao lên là trở thành kẹo. Kẹo này được Hoa Hoa rất hoan nghênh, cả mẹ chồng cô cũng rất thích.

Chung Linh trở lại trường được vài ngày thì mọi chuyện cuối cùng cũng có tin tức.

“Tiểu Linh, mau lại đây.” Là Đinh Vinh, anh ta đến tìm cô chắc chắn là có tin tốt.

“Có tin gì sao?”

“Đúng vậy! Trương giám đốc của công ty bách hóa hỏi anh, có thể chuyển hàng cho họ hay không.” Công ty bách hóa và cửa hàng bách hóa trên cơ bản là cùng kiểu đơn vị, có liên hệ chặt chẽ.

“Bọn họ ra giá bao nhiêu?”

“So với giá ban đầu cao hơn một chút.”

“Không đáp ứng. Hiện tại toàn huyện đều đã bán hết, cho dù có mua từ nơi khác đến thì cũng không nhanh đến như vậy, cho nên hiện giờ hàng rất hiếm.”

“Có thể được không?”

“Yên tâm, nếu anh ta trả mười hai ngàn thì chúng ta sẽ bán.”

“Như vậy được không? Anh sợ…”

“Yên tâm. Anh ta sẽ đồng ý.”

“Tiểu Linh, em thật giỏi. Vậy thì tại sao chúng ta không tự mình bán?” Đinh Vinh nhìn thấy trong thời gian vừa rồi hàng hóa tiêu thụ nhanh như tên lửa, sao có thể buông tay bán hết số còn lại như thế?

“Như vậy chính là đảm bảo tránh rủi ro, vạn nhất tin tức bị lộ, rộ lên lời đồn nhà chúng ta mua chuộc thầy bói Lưu thì chúng ta sẽ bị kiện.

Chung Linh lo lắng hơi bị nhiều về vấn đề này.

“Không đâu, chị cô đưa cho hắn ta 200 đồng. Nếu hắn nói ra thì chẳng phải làm hỏng chiêu bài của hắn rồi sao. Hơn nữa trước đó, ống khói của nhà hỏa táng huyện bị đổ, cho nên càng nhiều người tin.”

Chung Linh nghe xong cảm thấy chính mình thật sự là may mắn. Khách mua bình thường là mua để tặng lễ hoặc là mua cấp cho người già dùng. Vì thế, Chung Linh cho người tìm một thầy bói nói năm nay là năm nhiều bất lợi, nhất là với người già là năm đại hung, cần mua đào với táo cho người già dùng thì có thể phá tai. Ai biết được lại là vì chuyện ống khói của nhà hỏa táng lại bị đổ cho nên người mua càng nhiều. Cũng khó trách, nhà hỏa táng này nhiều năm không tu sửa, có hỏng hóc là cũng bình thường.

“Nếu không chúng ta lại làm một lần nữa đi.” Anh rể này có vẻ ngày càng có dã tâm.

“Anh rể, chút tiền ấy không đáng để chúng ta dùng danh dự để mạo hiểm. Nếu thầy bói Lưu mà biết nhờ chuyện này mà chúng ta đạt được lợi ích lớn như vậy thì có khi lại làm gì đó bất lợi cho chúng ta. Hơn nữa, thời gian càng dài thì chúng ta càng phiền toái.”

Chung Linh cảm thấy tình trạng hiện giờ vẫn là nên cầu ổn thỏa mà đạt được lợi nhuận.

“Được, em nói anh hiểu được. Em làm việc anh rất yên tâm.” Đinh Vinh cảm thấy cô em dâu này là một người ổn trọng cũng là người hiểu biết, có trình độ.

Qua vài ngày thì anh rể lại đến, đưa cho cô mười hai ngàn tiền hàng. Chung Linh đưa lại cho anh bốn ngàn, một nửa trả công cho anh, một nửa đầu tư cho việc chăn nuôi lợn. Lúc đầu anh rể cô không chịu nhận nhưng cô liền nói nếu không nhận thì lần sau rất khó hợp tác. Lúc đấy anh ấy mới chịu lấy