Nàng Dâu Dương Gia Tướng

Chương 1: Sống lại thời Bắc Tống




Trần Phương từ trong cơn đau đớn toàn thân lờ mờ tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà đúc gỗ và ngói cổ xa lạ, còn bản thân thì bị thương đau nhức khắp người được băng bó nằm trên chiếc giường tre mộc mạc.

Nương theo ánh nắng từ bên ngoài khung cửa gỗ len vào, Trần Phương khó khăn đưa ánh mắt nhìn khắp xung quanh, quan sát một hồi mới thấy ngoài chiếc giường tre cô đang yên vị kia, còn lại chỉ vỏn vẹn một bộ bàn ghế đóng tre cùng chiếc đèn dầu trong căn phòng nhỏ đơn sơ này.

'Đây là đâu?' - Trần Phương không rõ tự hỏi.

Cô nhớ bản thân trong khi làm nhiệm vụ, vì cứu cô chủ, con gái của một nhà chính trị máu mặt quan trọng của đất nước, thoát khỏi bọn khủng bố quốc tế nhưng bản thân lại không may kẹt lại, cuối cùng bị bom hủy diệt san bằng cả một vùng rộng lớn, cơ thể cô tan nát không còn một mảnh.

Đáng lý ra cô đã chết banh xác, tại sao vẫn còn sống sờ sờ ở đây?

Trần Phương nằm đó hoang mang vô độ đến ngẩn người, đang muốn dùng sức cố gắng ngồi dậy thì cánh cửa gỗ thình lình được ai đấy mở ra, phá vỡ sự thanh tĩnh trong căn phòng nhỏ mộc mạc này.

Khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa, Trần Phương liền thấy một cô gái chừng 13, 14 tuổi tay cầm khay thức ăn nhẹ nhàng đi vào, trên người vận trang phục cùng kiểu tóc cổ xưa mà Trần Phương thường biết đến qua mấy bộ phim cổ trang.

'Cái quỷ gì đây?' Trần Phương nhíu mày khó hiểu nhìn người ăn mặc kỳ dị kia.

Không lẽ cô bị bom nổ bay đến phim trường nào gần đó hay sao?

Không có khả năng!

Nơi cô chủ bị bọn tống tiền bắt cóc là một địa điểm hoang vu nằm trong cánh rừng nhiệt đới ẩm ướt vô cùng bí mật. Làm sao có thể...

”A!” Cô gái vừa bước vào trông thấy Trần Phương đang nằm trên giường trợn to mắt nhìn mình, cô ngây người một thoáng, rất nhanh ý thức lại liền vui mừng la lớn ngoài cửa: “Cha. Mẹ. Phong ca. Nhạn muội tỉnh rồi!”

Ngay sau đó, một cặp vợ chồng cỡ trung niên cùng một thiếu niên khôi ngô lần lượt vọt vào phòng. Tất cả đều mặc đồ cổ trang thời xưa.

”Nhạn nhi, muội đã tỉnh.” Thiếu niên khôi khô mang vẻ mặt mừng rỡ vội vã đến bên giường nơi Trần Phương đang nằm trố mắt nhìn y, cúi đầu lo lắng hỏi: “Muội còn đau không? Đau chỗ nào, nói cho ca biết.”

Nhạn nhi? Là ai?

Không lẽ tên nhóc này đang kêu mình?

Còn nữa, vì sao mấy người này cũng đồng loạt mặc đồ cổ đóng phim?

Trần Phương nhăn mặt khó hiểu nhìn mấy người lạ lẫm đối diện một cách đề phòng. Ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô khiến cậu thiếu niên ý thức được có gì không đúng, hoang mang hốt hoảng hỏi: “Nhạn nhi, muội làm sao vậy? Không lẽ, ngay cả ca cũng không nhận ra ư?”

Ca? Anh trai?

Tên nhóc nhìn chỉ khoảng 15, 16 tuổi miệng còn hôi sữa này mà dám xưng anh trai với cô hay sao?

Thật vô lễ!

”Ngươi...” Trần Phương khó chịu muốn lên tiếng thì người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn đứng phía sau quan sát từng phản ứng cử chỉ của cô, lúc này mới bước tới cất lời.

”Phong nhi, mau bắt mạch cho muội muội con.”

”Dạ.” Thiếu niên tên Tiêu Hiếu Phong lập tức nghe theo lệnh của sư phụ, nhẹ nhàng cầm bàn tay bé nhỏ được băng bó vì bị thương của Trần Phương lên một bên đùi cậu, rồi mới đặt ngón tay lên mạch đập ở cổ tay cô bé.

Trần Phương trợn mắt kinh ngạc không thể tin nổi trước hành động của cậu.

Cái này... không lẽ là kiểu bắt mạch trong truyền thuyết mà phim ảnh thường mô tả?

Ở thời buổi khoa học tinh tiến, còn đâu ra cái kiểu khám bệnh cổ lỗ hủ như vậy!

Những người này có cần phải diễn như thiệt thế không?

Nhìn tới nhìn lui vẫn không kiếm ra được một chiếc camera hay micro nào để thu hình lại, Trần Phương không khỏi ảo não nhăn mày.

”Sư phụ, tất cả đều bình thường, đệ tử không tra ra được muội ấy có vấn đề gì.”Sau một thoáng, Tiêu Hiếu Phong nhíu mày lo lắng báo với vị trung niên được cậu gọi là sư phụ kia.

Y Cố Hàn, người đời thường gọi Y Độc tiên sinh, liền đến gần kiểm tra đầu và tròng mắt của Trần Phương. Không tìm được điều gì bất thường ngoại trừ vết thương khá nặng trên trán cô, Y Độc vuốt râu suy ngẫm, một hồi sau chỉ bất lực nặng nề phán một câu: “Đây có lẽ là triệu chứng mất trí nhớ.”

”Sư phụ?!”

”Tướng công?!”

”Cha?!”

Tiêu Hiếu Phong, cô gái khi nãy và người phụ nữ trung niên cùng một lúc kinh hãi thốt lên như không thể tin được lời Y Độc vừa nói.

”Nhảm nhí!” Chỉ duy độc Trần Phương lên tiếng chối bỏ lời của Y Độc, khiến tất cả mọi người trong căn phòng đều tập trung ánh nhìn về phía cô.

Cái gì mà mất trí nhớ cơ chứ? Cô vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ từ đầu chí cuối sờ sờ đây này!

Cái tên diễn viên này bày đặt giả làm lang băm đứng đó nói bậy bạ với cô, Trần Phương tức tối trừng mắt với Y Độc

như muốn lấy mạng ông, chỉ thiếu mỗi khẩu súng thôi.

Hừ! Một điệp viên ngầm được nhà nước đặc biệt đào tạo luôn có đủ thứ chuyện để giải quyết như cô, dư hơi đâu thời gian nằm đây diễn trò đóng phim với mấy người.

”Nhạn nhi?” Tiêu Hiếu Phong hoang mang gọi cô, khó hiểu tại sao muội muội lại có ánh nhìn cay độc với sư phụ như thể đang đối địch với kẻ thù đến vậy.

”Điện thoại... đưa điện thoại... Ta phải ra khỏi đây...” Trần Phương khó khăn cất tiếng, nguyên bản muốn dùng sức ngồi dậy nhưng do quá gấp gáp nên bất cẩn chạm vào vết thương trên người, liền đau đớn nhăn mặt ngã xuống.

”Nhạn nhi!” Tiêu Hiếu Phong cùng cô gái chạy lại đỡ lấy người Trần Phương muốn giữ cô nằm yên trên giường.

”Tránh... ta muốn điện thoại...” Trần Phương cắn răng chịu đau, vùng vẫy cố thoát khỏi chỗ quỷ quái này nhằm tìm điện thoại để bắt liên lạc với tổ chức.

”Nhạn nhi!” Thấy Trần Phương cứ một mực chống đối không yên khiến vết thương băng bó trên người cô vì cử động mạnh đã bắt đầu nứt ra chảy máu, Tiêu Hiếu Phong nóng nảy cùng lo lắng, không biết làm sao, đành quay sang cầu cứu Y Độc: “Sư phụ...”

”Để ta.” Y Độc trầm ngâm lên tiếng, lập tức nhanh tay điểm huyệt vài chỗ trên người Trần Phương làm cô lập tức như bị ma xui quỷ khiến, toàn thân không tự chủ được bắt đầu rã rời, đầu óc thì không tài nào minh mẫn tỉnh táo nổi. Cuối cùng cọ không chịu được đành bất lực nhắm mắt buông tay ngất đi.

--- ------

Nhớ lại ngày đầu tiên tỉnh dậy ngỡ ngàng ấy, Trần Phương liền không khỏi thở dài, thầm nghĩ không biết đây là phúc hay họa của mình.

Trải qua vài ngày không tin cùng cố chấp, Trần Phương cuối cùng mới không nguyện chỉ có thể bắt đầu chấp nhận sự thật phủ phàng trước mắt: linh hồn cô đã xuyên không, nhập vào thể xác của một đứa bé gái tên Tiêu Nhạn Nhạn.

Hơn nữa, còn là xuyên về hơn một ngàn năm trước, thời Bắc Tống vua chúa xa xưa.

Qua lời thuật lại từ Tiêu Hiếu Phong, đại ca kết nghĩa của thân chủ, cha của Tiêu Nhạn Nhạn là một thương gia nhỏ trụ tại một tòa thành gần biên giới hai nước Tống - Liêu. Ông mang gia quyến di dời về thị trấn nằm gần núi Y Cốc, nơi đứa con nuôi Tiêu Hiếu Phong đang bí mật theo bái sư Y Độc tiên sinh, chỉ với ước muốn đơn thuần cả nhà có thể sống gần nhau, đỡ cho Tiêu Hiếu Phong cứ cách hai tháng lại lặn lội đường xa chạy về thăm.

Ngờ đâu, trên đường gặp phải giặc Liêu mang lính đến nhiễu loạn người dân Bắc Tống ở biên cương, cả nhà họ Tiêu không may toàn gia bị giết, ngay cả Tiêu Nhạn Nhạn lúc ấy chỉ mới có chín tuổi cũng không tha, bị chúng tàn nhẫn dùng đao chém, rồi để mặc sinh mạng nhỏ nhoi nằm thoi thóp chờ chết giữa xác chết của người thân.

Tiêu Hiếu Phong hay tin cha mẹ nuôi đang trên đường đến nơi mình trụ, liền chạy đi nghênh đón, không ngờ đập vào mắt y lại là viễn cảnh tan thương đẫm máu của họ.

Tiêu Hiếu Phong tâm đau như cắt khi nhìn thấy thi thể cha mẹ bị giết không thương tiếc, lúc y điên cuồng thống hận muốn tìm quân Liêu báo thù thì tiếng rên yếu ớt như có như không của Tiêu Nhạn Nhạn đã thành công kéo lại lý trí gần như hóa điên của y.

Cố nén bi thương tận cùng trước sự mất mát của phụ mẫu, Tiêu Hiếu Phong thiêu táng thi thể của cha mẹ, rồi mang tro cốt của họ cùng muội muội bị thương nặng trở về Y Cốc, cầu xin vợ chồng Y Độc thương tình cứu giúp.

Sau hơn mười ngày dưới sự điều trị tận tình của Y Độc, muội muội của y cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng linh hồn đã không còn thuộc về thân chủ Tiêu Nhạn Nhạn, thay vào đó là Trần Phương từ tương lai xuyên qua sống lại.

Bị cho là mất trí nhớ do chấn thương khá nặng ở đầu, Tiêu Hiếu Phong càng thêm tận sức quan tâm đem hết tình thương của mình thay phụ mẫu chăm sóc Trần Phương, giờ đã là Tiêu Nhạn Nhạn. Y luôn do dự không muốn đem sự thật về cái chết của cha mẹ, sợ rằng cô sẽ thương tâm đau lòng. Nhưng Tiêu Nhạn Nhạn trải qua một thời gian tịnh dưỡng hồi phục, cô liền kiên quyết muốn biết tất cả, sau đó nói với y: Ca, ta muốn học võ, ta muốn cường mạnh để trả thù cho cha mẹ. Ca, ngươi giúp ta.

Nhìn ra sự quyết tâm muốn báo thù cho phụ mẫu toát ra từ ánh mắt kiên định trên gương mặt vẫn còn rất non nớt của muội muội, Tiêu Hiếu Phong đau lòng nén thương tâm nặng nề gật đầu, dắt tay cô đến trước mặt sư phụ sư mẫu cầu xin.

Được vợ chồng Y Độc nhận làm đệ tử, Tiêu Nhạn Nhạn hết lòng dốc sức học y thuật, học độc, rèn luyện võ công cùng đại ca. Y Độc tiên sinh khá hài lòng với tiểu đệ tử thông minh chăm chỉ lại biết phép tắc không hay nháo như những đứa nhỏ khác, tuy không xuất chúng như Tiêu Hiếu Phong, nhưng Tiêu Nhạn Nhạn vẫn được xem là có năng khiếu với y thuật, vì cô học hỏi rất nhanh.

Liễu Lâm, vợ Y Độc, lại vô cùng yêu thích Tiêu Nhạn Nhạn. So với Tiêu Hiếu Phong thiên về y thuật độc dược và đứa con gái Y Liễu chỉ muốn thiên hạ bất loạn của mình, Tiêu Nhạn Nhạn rất có thiên phú với môn võ quyền của bà.

Từng là một sát thủ chuyên dùng quyền cước cùng ám khí lăn lộn trên giang hồ một thời, Liễu Lâm nay tuy đã ở ẩn nhưng trong thâm tâm vẫn muốn có người nối dòng duy trì võ công mà bản thân đã bỏ biết bao công sức sáng lập tập luyện. Vốn không còn hy vọng gì với Tiêu Hiếu Phong và Y Liễu, sau khi miễn cưỡng nhận Tiêu Nhạn Nhạn làm đệ tử, Liễu Lâm mới ai thán thầm than, suýt nữa bà đã bỏ qua viên ngọc quý này rồi.

Trần Phương tại kiếp trước từng được đào tạo làm một điệp viên ngầm suốt mười năm, nên học võ tự vệ và sử dụng ám khí là không thể thiếu bên cạnh cầm súng ra. Giờ đây xuyên không về thời xưa, không còn súng, cô liền thiên vị trau dồi cơ thể luyện võ tăng sự linh hoạt và sử dụng ám khí nhạy bén hơn nữa. Cô chỉ suy nghĩ đơn giản: muốn tiếp cận giết chết con mồi thì trước tiên phải khiến kẻ đó mất đề phòng cảnh giác với mình, mà vũ khí như kiếm là không thể nào che đậy được ngoại trừ tự mình ra tay lấy mạng hắn.

Tiêu Nhạn Nhạn phối hợp kiến thức huyệt đạo khi học y từ Y Độc cùng võ quyền thân thủ nhanh nhẹn của Liễu Lâm, giờ đây chỉ cần trong một giây tích tắc tiếp cận kẻ địch, cô có thể dễ dàng vặn gãy cổ đối phương một cách dễ dàng không chút tốn sức.

Miệt mài tại Y Cốc suốt năm năm, Tiêu Nhạn Nhạn hiện tại vừa tròn mười bốn tuổi, liền tự quyết định xuống núi, một mình gánh trên vai trọng trách báo thù cho phụ mẫu.

Cô không muốn lôi kéo Tiêu Hiếu Phong vào vụ việc này, thứ nhất vì cô rất yêu quý vị đại ca đã một tay nuôi nấng chăm sóc từ khi cô xuyên không đến. Thứ hai, ám sát giết người không thích hợp với Tiêu Hiếu Phong, dù rằng trong suốt năm năm qua, y một lòng dốc sức chế tạo các loại độc dược cực mạnh dành cho mục đích báo thù. Nhưng cô không muốn tay của vị đại ca ngọc thụ lâm phong luôn tản ra nét sạch sẽ thánh thiện của mình phải vấn lấy máu dơ của kẻ thù.

Những chuyện thủ tiêu ám sát tàn nhẫn này, kiếp trước bản thân đã trải qua như cơm bữa, nên kiếp này hãy cứ để cô tiếp tục tự mình gánh lấy.

Ý đã quyết, vào một đêm trăng sáng, nhân lúc mọi người ngủ say, cô liền lén để lại ba phong thư cho đại ca và vợ chồng Y Độc. Dưới sự trợ giúp của Y Liễu, Tiêu Nhạn Nhạn thân cô thế cô rời khỏi Y Cốc, bắt đầu con đường báo thù của mình.

Khi mới xuyên qua, biết mình rơi vào thời Bắc Tống, Tiêu Nhạn Nhạn liền tìm Y Liễu, người không hiểu tại sao lúc nào cũng ẩn cư trên núi nhưng vẫn luôn nắm rõ tình hình thế gian, hỏi cô xem trong triều có vị võ tướng nào họ Dương hay không.

Y Liễu nói có, chính là vị võ tướng anh dũng liêm chính Dương Nghiệp, mà dân chúng thường hay kính nể gọi Dương vô địch từ sau chiến thắng ở Nhạn Môn Quan đánh bại địch Liêu bốn năm trước. Tiêu Nhạn Nhạn nghe xong liền không kiềm được nổi lên hứng thú, nhớ đến những gì mình từng nghe qua về Dương gia võ tướng nổi tiếng trung liệt hào hùng trong lịch sử Bắc Tống.

Nếu Dương gia tướng vẫn tồn tại liền đồng nghĩa trận chiến với quân Liêu sẽ còn tiếp tục. Nếu muốn trả thù nhanh chóng, cách tốt nhất chính là tiếp cận những người nắm giữ tình hình quân địch.

Ý định này nổi lên khiến Tiêu Nhạn Nhạn biết được hướng đi của cô bắt đầu từ đâu, chính là Biện Kinh, kinh thành phồn hoa của đất nước Bắc Tống.