Lời vừa dứt liền tự nhận ra mình đường đột, cô ta lập tức cười xin lỗi Đàm Hi, “Sorry, tôi không có ý khác, chỉ cảm thấy người đẹp thì theo phong cách nào cũng thấy đẹp.” Đàm Hi nhún vai, cũng không để bụng. “Lại tìm Lục Tổng à?” Được em gái lễ tân xinh đẹp cho qua, Đàm Hi đi một mạch tới nơi cần đến. Lúc đi qua văn phòng lớn, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, vốn cô cũng chẳng để tâm lắm, nhưng lại thình lình nghe thấy tên “Lục Chinh” nên dừng lại theo bản năng. “... Thật không thế? Không phải cậu bịa ra để đùa mọi người đấy chứ?” “Không tin thì lên mạng mà search đi, keyword là Lục Th hoặc là Lục Chinh” “Ơ... tìm thấy này! Đúng là một cái đùi to.” Một cô gái chỉ vào tư liệu hiện ra trên màn hình, “Không ngờ sau lưng công ty nhỏ này của chúng ta lại là một tòa núi cao chót vót như thế.” “Ngầu quá.” Người đầu tiên để lộ ra bối cảnh của bản thân Lục Chinh cười đắc ý, “Giờ đã tin lời tôi nói rồi chứ gì?” “A May, sao mà cậu biết thế!” Một người đặt ra câu hỏi mà mọi người ở đây đều khó hiểu trong lòng. Cô gái kia cười đầy tự tin, ánh mắt lóe lên, sau đó tỏ vẻ thần bí, “Là Lý Tinh nói cho tôi biết đó!” “Lý Tinh?” “Sao mà cô ta biết được?” “Khụ... Khiêm khiêm quân tử*, chẳng lẽ còn không cho thục nữ người ta có tâm tư a?” * Khiêm khiêm quân tử: Chỉ người khiêm tốn thận trọng. “Gì? Lý Tinh để mắt Lục Tổng á?” “Tình hình như nào rồi?” “Chẳng phải cô ta sắp kết hôn tới nơi rồi sao?” “Cô cũng vừa nói là sắp kết hôn thôi chứ có phải đã kết hôn đầu. Người ta cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc mà...” Càng giải thích thì càng tối đen. “Hừ! Tôi thấy Lý Tịnh đó có dã tâm quá lớn thôi, muốn bắt được rùa vàng tới điên rồi!” “Thảo nào cổ ta cứ tranh việc xuất hiện trước mặt Lục Tổng. Tôi còn tưởng là cô ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, muốn làm việc một cách tử tế, ai ngờ lại ôm cái suy nghĩ dơ bẩn đó!” Nếu nói đám phụ nữ ở đây không có ý nghĩ gì trong đầu thì tuyệt đối không có khả năng. Ai mà chẳng mơ ước mình là Cô bé Lọ Lem, chờ một ngày hoàng tử mang giày thủy tinh tới cầu hôn chứ? Ai mà chẳng mơ ước bay lên làm phượng hoàng, trở thành bà chủ nhà giàu? Trong mỗi người phụ nữ đều có một loại mơ tưởng hão huyền dạng như “tổng tài bá đạo yêu ta”, đây là lẽ thường tình, chẳng có gì đáng trách cả. Huống hồ, Lục Chinh không chỉ có tiền mà còn tuấn tú lịch sự, chẳng hề kém người mẫu quốc tế chút nào. Nhưng dù có nổi lên suy nghĩ này thì cũng chỉ là để tự sướng trong lòng thôi, chưa tới mức đẩy nó vào hiện thực. Làm người phải biết sĩ diện. Nghĩ cũng đúng thôi, nhưng nếu thật sự quyến rũ cấp trên của mình, chính bọn họ cũng cảm thấy quá xấu hổ. Bởi thế, cô gái Lý Tinh kia bước ra khỏi phạm vi liền trở thành kẻ thù chung của tất cả. Trong đó, có không ít người thực sự coi thường, nhưng tuyệt đại đa số đều mang tâm tính ghen ghét... Tôi còn không dám làm, tại sao cô lại dám làm chứ? “À! Vừa rồi tôi còn thấy Lý Tinh đi vào trong văn phòng của Lục Tổng đấy.” “Còn mặc hoa hòe lộng lẫy lắm, cứ như sợ người ta không biết cô ta có ngực ấy.” Ánh mắt Đàm Hi hơi tối xuống, cô mím môi, đi nhanh về phía văn phòng. Trần Khải đi tới từ phía đối diện, cười tiếp đón, “Hi Cố Đàm, lại tới tìm Lục...” Chữ “tổng” còn chưa kịp nói ra miệng thi đã thấy Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước, đi lướt qua anh ta, mang theo một trận gió lạnh. “Ồ.” Trần Khải xoay người, nhìn theo người phụ nữ mặc cái váy trắng dài chẳng hề ăn nhập gì với hình tượng nữ cường” đang đi nhanh về phía trước kia, “Hình như... có sát khí.” Lòng bàn tay chợt lạnh, Trần Khải siết tay lại mới phát hiện ra tay mình toàn là mồ hôi lạnh. Toi rồi! Anh ta vội vàng xoay người đuổi theo Đàm Hi...