“Đã hiểu chưa?” Ánh mắt Đàm Hi sắc bén. Tiểu A Lưu gật đầu, nhưng mà... đói bụng quá. “Mommy, con muốn...” “Giờ con còn cảm thấy ấm ức, cảm thấy mình không nên bị phạt không?” Lời đã ra tới bên miệng lại đành phải nuốt vào bụng, cậu nhóc rầu rĩ gật đầu, “Không ấm ức ạ!” “Được, vậy thì giờ đi tắm đi.” “Vâng.” Xoay người, rời khỏi thư phòng, lưng và eo thẳng tắp. Đàm Hi nhìn theo bóng dáng nhóc con rời đi thì không khỏi ngơ ngẩn, cảm thấy bóng dáng của nó trùng hợp với một hình bóng khác ở trong đầu. Quật cường y như thế, chẳng khác gì nhau. Đồng hồ tích tắc, kim giờ nhích dần tới con số 10. Đàm Hi xem xong phần tài liệu cuối cùng, sau khi chắc chắn không có sai lầm gì mới đặt bút ký tên, sau đó đóng tài liệu lại, đứng lên, tắt đèn. Cạch... Cửa khép lại, sau lưng là căn phòng tối om. Đàm Hi đang chuẩn bị đi lên lầu thì lại thấy dì giúp việc đi về phía bên này, bỗng nhiên bước chân khựng lại. Đèn tường mờ nhạt chỉ có thể chiếu sáng được một khoảng nhỏ, người giúp việc tới gần rồi mới phát hiện ra Đàm Hi đang đứng đó, cả người chấn động, rõ ràng là bị dọa không nhẹ: “Ms...” Ánh mắt Đàm Hi dừng ở trên tay chị ta, mày hơi nhíu lại: “Sữa tươi?” “Vâng... tôi mang lên cho cậu chủ...” Vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Đàm Hi, nơm nớp sợ sệt. Hai giây... Mười giây... Một phút trôi qua... Vào lúc người giúp việc nghĩ rằng mình sắp không chịu đựng nổi nữa thì Đàm Hi lại thu ánh mắt về, lập tức đi lên trên lầu. Giống như... cô chẳng nhìn thấy gì hết... Người giúp việc thở phào một hơi, đợi Đàm Hi đi hẳn lên lầu, vào phòng rồi mới lại dám tiếp tục nhón chân, tiến vào trong phòng của Tiểu A Lưu như kẻ trộm. Năm phút sau, lại bưng theo cốc sữa tươi đã cạn sạch nhón chân đi xuống. Đàm Hi nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa mới âm thầm thở dài. Con đói, mẹ đau lòng. Thổi vậy, nhắm một mắt mở một mắt cho qua đi. Hất dép lê đi trong nhà ra, Đàm Hi vừa đi vừa cởi đồ, chờ đến khi vào trong phòng tắm thì cả người đã chẳng còn mặc gì nữa. Thấy nước trong bồn đã đầy tới tám phần, đóng van, nhỏ tinh dầu. Rất nhanh, hương hoa nhài đã tràn ngập khắp không gian, lẫn trong hơi nước ấm áp bốc lên càng thêm hoa lệ. Đàm Hi nằm vào, đầu gối lên thành bồn tắm, da thịt trắng như tuyết dần dần ủng hồng lên theo độ ấm trong căn phòng. Mười lăm phút sau, cô mặc áo choàng tắm dài bước ra từ màn hơi nước mờ mịt, giống như một đóa hoa mới chớm nở, hương thơm ngào ngạt. Đàm Hi ngồi bên mép giường, dùng ngón chân kẹp khăn lông bên cạnh kéo về, cầm vào tay, nhanh chóng và khô mái tóc ướt nhẹp, sau đó đi tới trước quầy rượu, lấy ra một chai Cabernet Sauvignon đã vơi nửa và một cái ly chân dài trống không. Bình rượu hơi nghiêng đi, nước rượu màu đỏ chảy vào trong ly, màu sắc cực kỳ bắt mắt. Đứng trước cửa sổ sát đất, Đàm Hi mặc áo tắm dài, nâng chén lên với bóng đêm vô tận. Lục Chinh đã trở lại rồi, có phải cô cũng nên trở về rồi hay không? Trong nháy mắt, lời của A Lưu lại chợt vang lên trong đầu cô... Cam lòng không? Có nhớ không? Thực ra, đáp án đã quanh quẩn bên môi rồi, dễ hiểu tới mức ngay cả một đứa trẻ con chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu. Rất nhiều lúc, tự thuyết phục mình rất khó, nhưng cũng có rất nhiều lúc, lại vô cùng đơn giản. Chỉ cần có đủ lý do và động cơ mà thôi. Đàm Hi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao. Về thì nhất định phải về, có điều không phải lúc này. Còn phải đợi một luồng gió Đông nữa... Hôm sau, Đàm Hi vẫn đi làm như thường lệ. Đặt chân qua của công ty, cô lại trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt được giới tài chính châu u tôn xưng là “kỳ tích“. Tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà lát đá cẩm thạch vừa vang vừa trầm, mỗi bước đi đều như cuốn theo gió. Vivian thuận thế đi tới phía sau cô, bắt đầu báo cáo công việc của ngày hôm nay. Đinh... Cửa thang máy mở ra, Đàm Hi bước vào trước. Vivian và mấy người phụ trách các phòng ban tiến vào theo. “Khoan đã, vừa rồi cô nói là Tập đoàn Thiên Hồng?” Đàm Hi ngắt lời Vivian, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi. “Đúng thế” Vivian lật lại trang giấy ghi tin ngắn kia đọc cho Đàm Hi nghe, phát âm Anh - Mỹ đẩy tiêu chuẩn, lưu loát mà tuyệt đẹp, chậm rãi vang lên trong thang máy: “... Nói một cách khái quát thì trước mắt Tập đoàn Thiên Hồng đã rơi vào tình trạng không thể trả được nợ, đến giờ chỉ còn có đầu tư Thiên Dụ là còn đang có lãi, nhưng đối với cả tập đoàn mà nói thì thật sự chỉ như muối bỏ biển...“. Đàm Hi nhạy bén bắt giữ được bốn chữ “đầu tư Thiên Dụ”, “Có phải là Thiên Dụ mà năm đó đã cướp đi việc hợp tác giữa chúng ta với Ngân hàng đầu tư Just không?” “Đúng thế, chính là nó!” Trên mặt Vivian hiện lên nụ cười khoái chí. Năm đó, CK và Just mạnh mẽ bắt tay nhau, vốn tưởng có thể nâng lên một bước mới, ai ngờ giữa đường bị “Thiên Dụ” cướp mất. Nhưng mà có cấu, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Trước kia Thiên Dụ dựa lưng vào Tập đoàn Thiên Hồng nên không dễ ra tay, giờ công ty mẹ gặp nạn, ai còn quan tâm tới đứa con kia chứ? “Đàm Tổng, cơ hội của chúng ta tới rồi.” Trong mắt Vivian hiện lên ánh sáng kỳ dị, mỗi tế bào như vui sướng theo, gấp không chờ nổi muốn đánh một mẻ lớn. Mấy quản lý phía sau cũng có ý tưởng y hệt, vội vàng đưa ánh mắt dò hỏi về phía Đàm Hi, giống như phía trước đặt một chậu thịt nhưng đám chó lại không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng là sẽ lao lên như điên... Đàm Hi nhếch môi: “Xem ra mọi người đã nhìn quá lâu rồi, đúng là cần phải có việc gì đó đứng đắn để hoạt động gân cốt. Nếu đây đã là mục tiêu chung, vậy thì mọi người cứ phóng tay mà làm đi!” Một câu của Đàm Hi đã xác định xong chiều quay của chong chóng, trên dưới công ty bắt đầu vận hành với tốc độ cao hơn. Năm ngày sau, hồ sơ kế hoạch thu mua đã thành hình được đặt trước mặt Đàm Hi, nhưng tin tức đầu tiên từ trong nước truyền tới đã đánh gãy bước đi của CK... “Hôm qua, Tập đoàn Lục Thị chính thức thu mua Thiên Hồng, cũng toàn diện tiếp nhận ngân hàng đầu tư...”