Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 972: Tiểu a lưu đen tối




Trò dụi người này làm bé thấy rất thích thú nhưng lại làm cho chị gái bé thấy rất phiền. “A Lưu xấu! Em đừng động nữa.” “Ồ.” Cậu nhóc ngừng nghỉ một lát rồi lại nhanh chóng chứng nào tật nấy. Ngộ Hạ tức giận đá sang một chân, cái chân nhỏ vừa vặn dừng trên mông cậu em trai, có điều lực đạo rất nhẹ. A Lưu thò tay xoa chỗ vừa bị đá trúng, đôi mắt to đen láy nổi lên vẻ vô tội, còn có điểm hơi tủi thân: “Hạ Hạ...” Vừa thấy tư thế này, cô bé không nhịn được bĩu môi một cái. “Hạ Hạ...” m thanh nức nở vừa mềm mại lại vừa non nớt. “Được rồi, được rồi, em cứ dụi đi! Dụi đi!” Nói xong, mắt hạnh trừng to, sau đó xoay người quay lưng về phía cậu em trai, má phồng lên. Cô bé Ngộ Hạ kiên quyết không thừa nhận mình đã bị mềm lòng! A Lưu mẫn cảm cảm nhận được tâm trạng của chị gái nên trong mắt đảo tròn, giây tiếp theo, thân mình mềm mại lập tức nhào qua, “Hạ Hạ, chị tức giận đấy à?” “Hừ!” Cằm khẽ hếch lên, môi mím lại, vừa kiêu ngạo lại vừa mất tự nhiên. “Hạ Hạ-” Thân mình nhỏ nhắn cọ tới cọ lui, A Lưu tỏ vẻ sốt ruột, “Chúng ta ra bên ngoài ngắm tuyết đi? Còn có bông hoa nhỏ nữa...” Ngộ Hạ không thèm để ý tới cậu bé. “Chị...” Nghe thấy xưng hô này, cô bé Ngộ Hạ liền nghiêng đầu, không nhịn được liếc em trai một cái... Cậu bé gục mặt xuống, nhìn y như một con cún nhỏ bị bỏ rơi. Haizz... Lại mềm lòng rồi... “Được rồi, vậy em phải tự mặc quần áo đấy.” A Lưu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào mắt của chị gái, đột nhiên nở một nụ cười xán lạn, rồi sau đó bắt đầu tự mình mặc quần áo. Động tác nhanh nhẹn, đầu vào đấy. Làm cho Ngộ Hạ nhìn đến ngay cả người. “Em... biết tự mặc quần áo a?” “He he...” “Đừng có giả ngu, mau trả lời đi.” Tiểu A Lưu rũ mắt, ngăn trở ánh sáng lập lòe trong đó, “Không... Không biết mà...” Sau đó, động tác chậm lại, ra vẻ vụng về. Rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, tuy rằng tư tưởng và hành vi so với bạn cùng trang lứa đã được coi là trưởng thành hơn nhưng dù sao vẫn cứ khiếm khuyết. Cô bé Ngộ Hạ nhìn em trai với vẻ đầy nghi ngờ, thái độ không còn kiên định như trước nữa mà trở nên hơi do dự: “Thật sự không biết chứ?” “Vâng!” Cậu bé vội vàng gật đầu lia lịa, nghiêm trang nói, “A Lưu không biết!” Đột nhiên, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Hai mắt Tiểu A Lưu tỏa sáng, nhảy phốc xuống giường, hai cái chân ngắn nho nhỏ lạch bà lạch bạch chạy tới trước cửa phòng tắm. Đàm Hi mở cửa, vừa bước ra đã bị một thân mình nhỏ nhắn nhào vào lòng. Một tay cầm khăn lông, một tay bế đứa bé lên. Tiểu A Lưu vòng tay ôm cổ mẹ, vùi đầu vào ngực Đàm Hi, cọ nhẹ làm nũng... Vừa thơm vừa mềm. Cô bé Ngộ Hạ vẫn còn ngồi trên giường trợn mắt há hốc miệng nhìn một màn đó, rõ ràng là bị một loạt động tác như nước chảy mây trôi của cậu em trai làm cho kinh hãi, sau đó, lặng lẽ dựng ngón giữa ở trong lòng. Thằng nhóc xấu xa, chỉ biết làm nũng! Cô bé cũng muốn được mommy bế, còn muốn cọ ngực nữa... Đàm Hi dẫn hai đứa nhóc đi rửa mặt xong, sau đó tới phòng ăn để ăn sáng. Hai chiếc ghế ăn của trẻ con, một hồng một xanh, hai chị em ngồi vào chỗ của mình, sau đó dì trông trẻ liền mang bữa sáng lên. “Hi, Lucy! Good morning.” Lucy là tên của người trông trẻ, một người phụ nữ trung niên người Nga béo tròn và trắng nõn, khi cười nhìn rất hiền hậu. “Morning, my dear baby!” Trước mặt bé gái là sữa tươi và sandwich, phấn lượng không nhiều lắm, nhìn có vẻ cực kỳ nhạt nhẽo. Đàm Hi lại là một phần sữa tươi và sandwich lớn hơn. Vừa nhìn đã biết hai mẹ con có khẩu vị giống nhau. Nhưng trên thực tế, từ trong xương cốt Đàm Hi vẫn thích ăn cay hơn, có điều vì mấy năm nay phải dùng thuốc đông y điều trị thân thể nên cô không thể không ăn kiêng. Lúc này, một hương thơm của mì thịt bò cay xộc thẳng vào mũi. Lucy đặt bát xuống trước mặt Lục Xuyến Lưu, “Cậu chủ ăn từ từ thôi nhé!” Cậu bạn nhỏ A Lưu gật đầu, cảm ơn với vẻ vô cùng cao ngạo và lãnh đạm. Ở trước mặt chị gái và mẹ, cậu có thể làm nũng, giả ngu, nhưng ở trước mặt người ngoài, cậu bé liền theo bản năng thu ngay lại cái vẻ ngây thơ của trẻ con, nhìn giống y như một ông cụ non. Chẳng ai dạy cậu bé, nhưng không biết từ khi nào, cậu nhóc này đã luyện thành hai gương mặt, hơn nữa có thể tùy ý chuyển đổi mà chẳng hề có chút chướng ngại nào. Đối với điều này, Đàm Hi và Ngộ Hạ đã thấy nhiều nên cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng mà Lucy thì lại vẫn khá e ngại cậu chủ nhỏ này, từ trước đến nay có thể ở cách xa cậu thì sẽ tránh thật xa. Ví dụ như chỉ có bưng bát mì lên thôi mà lòng bàn tay của chị đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi. Chào hỏi qua loa rồi nhanh chóng lùi về sau. Lại nói tới bạn nhỏ A Lưu lúc này đang cực kỳ bình thản cầm đôi đũa lên, cúi đầu ăn mì, cứ như tất cả đều rất bình thường. Khẩu vị của cậu bé giống Đàm Hi, cũng giống Lục Chinh, thích ăn cay và ăn thịt. Mỗi ngày một bát mì thịt bò, lại thêm một quả trứng ốp lết, vô cùng tiêu chuẩn. Ăn sáng xong, Đàm Hi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Áo vest, quần dài, giày cao gót 7cm mũi nhọn, trang điểm nhẹ nhàng, quả thực mang đúng hình tượng của một người phụ nữ công sở thành đạt và mạnh mẽ. Đóng cúc tay áo xong liền xách túi ra cửa. Hai đứa nhóc đã chờ sẵn ở ngoài cửa, “Mommy, bọn con cũng muốn tới công ty.” Đàm Hi nhướng mày, “Lý do.” Cổ bẻ hơi đảo trong mắt, “Muốn ra ngoài chơi.” “Mommy không có thời gian, chờ cuối tuần...” “Không cần cuối tuần, chúng con tới công ty tìm chú Mark để chơi cũng được!” Mark là giám đốc phòng hệ thống của công ty, một anh chàng đẹp trai mới hơn hai mươi tuổi, hai chị em này rất thích anh ta. Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Các con có đảm bảo là sẽ ngoan ngoãn không?” Hai đứa nhóc vội vàng gật đầu như giã tỏi. “OK, một phút đồng hồ, thay giày, lên xe.”