Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 963: Rời xa (2)




Lòng Đàm Hi bỗng chốc chùng xuống. Dịch Phong Tước hỏi một câu không liên quan gì đến nhau: “Lục Chinh biết thân phận của cô không? Viêm Hề, BW, kẻ xâm nhập lấy cắp tư liệu.” Ánh mắt Đàm Hi co lại, giọng nói khàn khàn: “Anh có ý gì?” “Nếu hắn ta biết hết những việc này, cô cảm thấy hắn ta sẽ chọn lựa thế nào? Tình yêu và tín ngưỡng, bên nào nặng bên nào nhẹ hơn đây?” Về mặt Đàm Hi cứng đờ. Vấn đề cô luôn né tránh lại bị người khác phơi bày dưới ánh nắng mặt trời như thế, chói chang gay gắt. Tình yêu và tín ngưỡng. Ngay cả bản thân cô cũng không dám chắc Lục Chinh sẽ chọn lựa thế nào. Đàm Hi không có lòng tin. Dịch Phong Tước nhìn thấu suy nghĩ rối bời trong lòng cô, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Nếu hắn ta chọn tín ngưỡng và vứt bỏ tình yêu, thì thứ đợi cô có thể sẽ lại là cái chết. Nếu hắn ta lựa chọn tình yêu và vứt bỏ tín ngưỡng, vậy chúc mừng cô, cô đã thành công hủy hoại toàn diện một người quân nhân chân chính. Đàm Hi, cô nỡ không?” Nói trúng điểm mấu chốt, từng chữ như nhát búa nện vào tim. Nỡ không? Chính tay phá hủy tín ngưỡng và địa vị của anh, khiến anh không còn giống một người quân nhân nữa, nữ không? Tất nhiên là không nỡ! Đàm Hi có một dự cảm mãnh liệt, có thể Lục Chinh đã biết tất cả, anh ấy sẽ bảo vệ cô! Giống như lời anh đã từng hứa vô số lần. “Trời có sập xuống vẫn còn có anh.” Tình hình bây giờ không chỉ là trời sập, ngay cả đất cũng sắp lỡ rồi! Trước có sói, sau có hổ, Đàm Hi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Vì để điều tra một “chân tướng”, cô cột bản thân lên đống lửa, ha... “Đi châu u với tôi.” Dịch Phong Tước đột nhiên lên tiếng, “Trị khỏi cho A Miên.” Đàm Hi kinh ngạc, ánh mắt lạnh lùng, hóa ra hắn đã đào sẵn hổ, chỉ đợi cô nhảy xuống... “Đừng có mơ!” “Đừng vội từ chối, thời gian ba ngày, suy nghĩ cẩn thận.” Đàm Hi lái xe về Bồng Lai. Vừa vào cửa, cô quẳng giày, ngã người xuống sofa, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hai mắt trống rỗng bỗng nhiên tỉnh táo lại. Cô bật người ngồi dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, lao thẳng ra ngoài. Cô phải đi đến quân khu một lần nữa, gặp Lục Chinh! Cho dù mọi thứ được phơi bày, cô cũng sẽ không đồng ý với Dịch Phong Tước. Tín ngưỡng của Lục Chinh muốn bảo vệ thì cũng phải do cô đến bảo vệ! Chứ không phải nhẫn nhịn nén giận đổi lấy sự bình yên ngoài mặt. Cho dù có phải chết thêm một lần nữa. Thì có gì đáng sợ đâu? Dịch Phong Tước quá xem thường Lục Chinh rồi, cũng quá xem thường cổ. Thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành. Dịch Phong Tước vừa rời khỏi sơn trang, Lão liền lái xe đến đón. Hắn ngồi vào xe, ánh mắt u tối tĩnh lặng, nhìn về phía trước, nửa khuôn mặt bị che đi bởi chiếc bóng của sống mũi, vẻ mặt khó đoán. “Ngài Tước, cô ta đã đồng ý chưa?” “Chưa.” “Vậy...” Hắn nở một nụ cười quỷ dị: “Yên tâm, cô ta sẽ đi châu u với chúng ta.” Là “sẽ đi”, chứ không phải là “sẽ đồng ý“. Chẳng lẽ... “Phải dùng biện pháp cưỡng chế sao?” Lão K nói với vẻ không chắc chắn lắm, đây không giống với tác phong của ông chủ. Dịch Phong Tước lạnh lùng liếc nhìn hắn ta. Tim Lão Krun lên, tay suýt trượt ra khỏi vô lăng. Chiếc xe Volkswagen màu đen không bắt mắt lượn một vòng chữ “S”, nhưng nhanh chóng đã trở về bình thường, vững vàng tiến về phía trước. “Cô ta không đồng ý, tất nhiên sẽ có người khác đồng ý.” “Ai?” “... Lục Chinh.” Phản ứng đầu tiên của Lão K là thấy vô lý, phản ứng thứ hai là kinh ngạc, trừ phi... Dịch Phong Tước: “Phía trước rẽ trái, đến quân khu thăm bạn cũ, có lẽ anh ta đã bực bội suốt mấy hôm nay rồi.” “Vâng!” Cuối cùng Đàm Hi vẫn không thể ra ngoài, bởi vì... Bàng Diên Chiểu đứng ở cửa ra vào, sau lưng ông còn có cả lính cần vụ. Vẻ mặt ông cụ hiền hòa: “Cô nhóc à, ngơ ngác ra đó làm gì? Ta đã đứng một lúc lâu rồi, không mời ta vào ngôi sao?” Đàm Hi phản ứng trở lại, cô mở cửa ra, nghiêng người hưởng lối: “Mời ông vào.” Lính cần vận cũng định vào theo, nhưng ông cụ lại xua tay: “Cậu đứng đợi ở bên ngoài.” “Lão thủ trưởng...” “Đây là mệnh lệnh.” Đứng nghiêm, chào kiểu quân đội: “Vâng!” Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Đàm Hi và Bàng Diên Chiểu. “Ông uống trà không?” Cô hỏi, ngoan ngoãn lễ phép, giống như ấn tượng của Đàm Hi để lại cho ông khi hai người gặp nhau lần đầu ở Tân Thị. Ông cụ thở dài, đây là một cô gái tốt... “Không cần đâu, nước lọc là được.” Đàm Hi mỉm cười, đi vào phòng bếp. Trong lúc xoay lưng lại, nụ cười trên mặt biến mất, bị thay thế bởi vẻ nặng nề. Ông cụ sớm không tới muộn không tới, vì sao lại tìm đến nơi vào lúc này? Vì sao Lục Chinh lại liên tục mất liên lạc hai ngày nay? Và cả cái vẻ tự tin của Dịch Phong Tước từ đầu mà đến? Tuy ông cụ chỉ muốn uống nước lọc, nhưng Đàm Hi vẫn tự quyết định pha trà. Không phải là loại trà quý giá gì cả, tìm đại một cửa hàng tạp hóa nào cũng có, thỉnh thoảng Lục Chinh cũng có uống, ánh mắt cô vô tình toát ra vẻ nhớ nhung. Sau này Đàm Hi mới biết, trà này là thức uống phổ biến nhất trong bộ đội, trên có Tổng Tham Mưu, dưới có những binh lính bình thường, đều uống loại trà này, vừa giải khát vừa nâng cao tinh thần. Ngửi thấy mùi trà quen thuộc, ông cụ uống một ngụm lớn, sau đó mỉm cười nhìn cô. “Cô bé có lòng rồi.” Đàm Hi mỉm cười, nụ cười không giải tỏa được sự nặng nề trong mắt cô, đón lấy ánh mắt chứa ý cười của ông cụ, cô nói thẳng... “Hôm nay ông đến là có việc gì sao?” “Cháu là một đứa trẻ thông minh, ta cũng không nói vòng vo nữa. Hôm nay ta đến là vì đứa cháu ngoại không biết cầu tiến kia...”