Lục Chinh nín thở.
Thời Cảnh thấy vậy, đột nhiên thấy kinh ngạc vô cùng, “Tôi nói Lão Lục này, cậu tò mò gì chứ? Có phải em gái họ của cậu đâu...”
“Nói đi!” Giọng trầm, lãnh đạm, ánh mắt cũng lạnh tanh.
Thời Cảnh mất hứng, anh sờ sờ mũi, ngượng ngùng.
Chỉ nói đùa thôi mà, có cần phải vậy không... Lục Chinh mặc kệ anh ta lẩm bẩm cái gì, mặt bình lặng như nước, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Thời Cảnh không quên mục đích gọi anh đến là gì, “Trước khi Viêm Hề thành lập công ty đầu tư CK đã từng học ở Stanford, ngành tài chính.”
“Người đó nói?”
Thời Cảnh gật đầu.
Môi Lục Chinh hơi mím chặt: “Thế nên? Cậu muốn nói gì?”
“Khụ... Ngoài ra, còn phát hiện cô không chỉ học ngành tài chính mà còn học thêm công nghệ thông tin.”
Tình cảm Thời Cảnh dành cho đứa em gái này rất phức tạp, rất mâu thuẫn.
Ấn tượng lúc đầu đến từ lúc thấy cảnh bà cụ nhìn tấm hình lau nước mắt, mà cô gái xinh đẹp trẻ trung trên tấm hình chính là cô út của anh.
Ông cụ không chịu được cảnh như vậy, tức giận đến mức suýt nữa lật cả mái nhà, trong miệng cứ nói “con gái bất hiếu”, nhưng bên trong lại thở dài thương tiếc, nước mắt rưng rưng.
Lúc Thời Tú bỏ nhà ra đi, Thời Cảnh không còn nhỏ nữa. Cô út trong trí nhớ là người phụ nữ dịu dàng phóng khoáng, biết kể chuyện, còn biết về nữa.
Lúc còn nhỏ anh có một dạo còn muốn khi lớn lên lấy cô út làm vợ nữa.
Đến khi lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn, đối với việc cô út quyết định bỏ nhà ra đi cũng từ từ bỏ qua. Chỉ cần cô sống hạnh phúc, người trong nhà tuy nhớ nhung, nhưng cũng yên tâm.
Nhưng trên thực tế...
Thời Tú không những không có được hạnh phúc, mà còn mất sớm nữa.
Anh thậm chí còn không dám nói cho cụ bà trong nhà biết tin này.
Cũng may, Thời Tú để lại một đứa con duy nhất, cũng xem như có sự bù đắp.
Bất kể là vì báo đáp tấm lòng của cô út năm xưa với anh, hay là hoàn thành tâm nguyện đoàn viên của cụ bà thì Thời Cảnh cũng thể phải tìm được Viêm Hề, dù rằng, hy vọng có mong manh đến mấy...
Bỏ qua chuyện rửa tiền đó đi, trong lòng anh đối với cô em gái chưa từng gặp mặt này rất khâm phục.
Sinh viên trường Stanford, là một cái tên nhất nhì trong ngành tài chính trong nước, còn được mệnh danh là “kẻ điểm vàng”, dám đối đầu với tập đoàn Thiên Tước, không chỉ trốn mất, còn đem theo cả tội chứng rửa tiền và giấy chứng khoán trị giá trên trời đem đi mất.
Gan to cẩn thận, nữ trung hào kiệt.
Nếu năm ấy những chuyện đó xảy ra trên người anh, anh chưa chắc sẽ làm tốt hơn thế được.
“Nãy cậu bảo đã tìm được cô ta rồi?”
Thời Cảnh gật đầu, đôi mắt sáng rỡ, mở miệng ra đã dội bom mạnh mẽ: “Tôi nghi ngờ Viêm Hề chính là BW!”
Người đàn ông run lên, con ngươi đen và sâu do kinh ngạc mà thu hẹp lại.
Thời Cảnh không quan sát sắc mặt anh nữa, tự nói tự nghe.
“Lúc nãy không phải nói rồi sao, Viêm Hể đã học thêm công nghệ thông tin ở Stanford, mà thành tích lại rất tốt.”
“Trên thế giới này con gái học thêm công nghệ thông tin mà đạt thành tích tốt vung tay được cả nắm, cậu căn cứ vào đâu mà khẳng định cô ấy chính là BW? Nếu chỉ dựa vào những điểm này, thật sự không đủ để chứng minh điều gì.”
Lục Chinh hiếm khi nói một tràng nhiều như vậy. Nếu như bình thường, Thời Cảnh đã kinh ngạc mà chọc anh một phen.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến Viêm Hề, chẳng phát hiện được sự khác biệt này.
Thời Cảnh chỉ một mực tranh cãi: “Cậu vội gì chứ? Tôi còn chưa nói xong... Tôi điều tra qua tư liệu của hai người, trận chiến nổi danh “Góa phụ đen” vừa đúng lúc xảy ra trong thời kỳ Viêm Hề qua Mỹ du học, cậu không cảm thấy rất trùng hợp sao? Tôi so sánh qua thời gian cụ thể, ngay thời gian kỳ thi tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin của Stanford.”
“Tôi còn nhớ lúc đó hệ thống quân đội bị xâm nhập, vừa đúng lúc cậu kết thúc huấn luyện từ rừng nguyên sinh Châu Phi trở về, ông cụ lâm bệnh nguy cơ đến tính mạng, đã giao toàn bộ quyền hành cho cậu.” Ánh mắt Thời Cảnh trống rỗng, rơi vào hồi ức.
Lục Chinh theo sự miêu tả của anh ta, không khỏi hồi tưởng lại.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng cánh đồng hoa bỉ ngạn, yêu kiều, mỹ lệ, muôn hình muôn vẻ.
Hệ thống quân đội bị xâm nhập, mạng nội bộ gần như tê liệt, màn hình toàn bộ máy tính đều bị khung cảnh này chiếm cứ - màu đỏ thẫm thần bí đầy vẻ nguy hiểm.
“... Lão Lục Lục Chinh!”
“Nói tiếp.” Suy nghĩ quay về, ánh mắt liền sáng lên.
Thời Cảnh nhíu mày, lúc nãy người này có phân tâm không vậy?
Anh ta hỏi thẳng.
Lục Chinh ngập ngừng: “... Đang nghĩ chuyện khác.”
“Cậu có nghĩ ra gì không? Chuyện có liên quan đến BW.” Anh ta thử thăm dò.
Dù sao, sóng gió hacker xâm nhập chấn động toàn cầu năm đó được lắng dịu trong nước, trong đó có không ít công lao của Lục Chinh.
“Không có.” Nhanh chóng, dứt khoát.
Không cho Thời Cảnh một chút khả năng để nghi ngờ.
“... Ồ.”
“Vậy hôm nay cậu tìm tôi tới đây vì cái gì?” Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề.
Nếu chỉ đơn giản thông báo tin này, Thời Cảnh sẽ không đòi gặp mặt, cùng lắm chỉ thông báo qua điện thoại, dù gì điện thoại hai người đều gắn thiết bị chống nghe trộm và chống theo dõi.
Vì thế, anh ta chắc chắn có chủ ý gì đó, hơn nữa còn muốn anh phối hợp.
Anh em nhiều năm, Lục Chinh quá hiểu cách làm việc của Thời Cảnh, cũng không tính vòng vo thêm nữa.
“Vậy tôi nói thẳng,“ Thời Cảnh hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn đối phương, “Email nặc danh lần trước, Đàm Hi có tham gia bẻ khóa, hơn nữa đã rất thành công, tôi nhớ sau sự việc cậu có nói qua, cách làm của cô ấy và BW rất giống nhau, rất có thể là cùng một thầy mà ra. Tôi nghĩ có thể..”
Ánh mắt lãnh đạm của Lục Chinh đột nhiên nghiêm nghị, con ngươi tối sầm lướt qua một vệt u ám: “Cậu nghĩ cũng không được nghĩ!”
“Lão Lục, nếu tôi có cách khác thì cũng không muốn đụng đến người phụ nữ của cậu đâu.” Đôi mắt Thời Cảnh hiện lên vẻ bất lực. Bây giờ anh ta tìm được Viêm Hề chậm một giây thì nguy hiểm của cô cũng tăng lên một phần.
Đề ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ. Phản ứng của Lục Chinh đều trong dự đoán của anh ta, suy cho cùng, anh ta coi con nhóc Đàm Hi kia như bảo bối...