Sau khi Trương Bình trở về phòng họp, mới phát hiện không chỉ có cấp trên đến, mà ngay cả bộ an toàn và khoa kỹ thuật cũng có không ít người đến tham dự.
Nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng thấy gương mặt quen thuộc.
Kéo người qua một bên, hỏi rõ tình hình cụ thể: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi vừa nhận được tin liền đến đây ngay, anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Nhưng xem tình hình hiện tại thì có thể đã xảy ra chuyện lớn.”
Trương Bình còn muốn nói điều gì. Đúng lúc này, vài vị thủ trưởng mặc quân phục đi vào, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
Tiếp đó, cánh cửa của phòng họp đóng kín, khóa lại, được binh lính trông chừng.
Mọi người thấy vậy, trong lòng đều không khỏi thấp thỏm.
Một dự cảm xấu đột nhiên ập tới, và nhanh chóng được chứng thật.
“Ở đây, tôi nghiêm túc thông báo với mọi người một tin xấu, chiều hôm nay lúc 3 giờ 46 phút 8 giây, phòng hồ sơ cơ mật nội bộ đã bị phần tử phi pháp xâm nhập...
Cùng lúc đó, ở Bồng Lai.
Đàm Hi kết nối máy quét với laptop cá nhân, nhập lệnh mật mã, mở khóa, màn hình cả bầu trời hoa diên vĩ hiện lên, hệ thống hack của riêng BW đang chuyển động với tốc độ ánh sáng.
15 giây sau, hoàn tất tiếp nhận nội dung quét.
Đàm Hi lấy thẻ nhớ trong máy ra, bẻ gãy, bỏ vào trong ly nước.
Sau đó mới bắt đầu đọc gần 200 trang tài liệu được truyền vào trong laptop, toàn bộ đều là thông tin cá nhân liên quan đến Dịch Phong Tước, từ thông tin về chiều cao, nhóm máu cơ bản, đến tình hình phân bố thể lực trong tập đoàn Thiên Tước của người này.
Tuy rằng rất chi tiết, nhưng vẫn chưa có thứ mà Đàm Hi muốn tìm.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, đứng hình ở trên một trang nào đó.
Dịch Phong Tước, sinh ngày 30 tháng 03 năm 20XX, cha mẹ không rõ, em trai sinh đôi mất tích!
Sinh đôi...
Em trai...
Liên tưởng đến tướng mạo giống như đúc từ một khuôn mà ra của anh ta với Cố Miên, Đàm Hi liền hít một hơi lạnh.
Tuy rằng ít nhiều gì cô đã từng đoán ra mối quan hệ của hai người, nhưng đến lúc được chứng thực vẫn không nhịn được mà thầm kinh ngạc một phen.
Lúc đầu, khi cô ở buổi tiệc nhà họ Cố, lần đầu gặp Dịch Phong Tước (Cổ Hoài Cẩn) lúc đó, đã tự cảm thấy nghi ngờ lại lịch của người này.
Nhưng biểu hiện của Cố Nghiệp và Lê Diệp lại làm cho cô cảm thấy nghi ngờ.
Thử nghĩ mà xem, trên đời này làm gì có người cha mẹ nào nhận sai con mình chứ?
Sự coi trọng của hai người với Cố Hoài Cẩn không thấy có chút gì là giả tạo, có nghĩa là trong mắt họ, đây chính là con ruột.
Nếu đã vậy, làm sao giải thích được Dịch Phong Tước còn có người em trai song sinh mất tích:
Tin rằng trên đời này, không có cha mẹ nào không biết bản thân đã sinh đôi cả.
Đây chính là điểm mấu thuẫn, cũng là điểm để phá án.
Tổng hợp các thông tin bên trên, Đàm Hi cho rằng chỉ có một khả năng...
Dù là Dịch Phong Tước, hay Cố Miên thì đều không phải người của nhà họ Cố đích thực!
Nhưng Lê Diệp lại cứ nhận nhầm con trai như thế!
Điều này nói lên rằng, Dịch Phong Tước và Cố Hoài Cẩn thật sự giống nhau vô cùng, thậm chí có thể nói là đến mức độ như khuôn đúc!
Rối liên tưởng đến trước đây, cô từng thảo luận với Lục Chinh bí mật của nhà họ Cố, đáp án đã bày ra trước mắt.
Lục Chinh: “Năm đó, hai chị em nhà họ Lê đã nhắm đến Cố Nghiệp, sau cùng người chị cao tay hơn, trở thành bà
Cő.”
Đàm Hi: “Đừng nói với em rằng người em gái không cam tâm nên đã có gì đó với anh rể nhé!”
“Đoán đúng được một nửa.”
“Là ý gì?”
“Thực ra, Cố Nghiệp và em gái đã từng ở chung với nhau, chỉ là sau này chia tay thôi.”
Giới thủ đô thì chỉ lớn cỡ đó, huống chi nhà họ Cố lại là nhà tài phiệt thần bí khiêm tốn nhất trong bốn nhà, so với ba nhà khác thì càng làm cho người ta hiếu kỳ. Vì vậy, chuyện năm đó mới gây xôn xao, đều nói hai đóa hoa nhà họ Lê đều bị nhà họ Cố hái mất.
“Sau đó thì sao?”
“Người chị lấy chồng nuôi con, em gái ra nước ngoài học cao hơn.”