Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 943: Nếu em g y họa




“Quán này cực kỳ nổi tiếng, món tôm hùm đất ướp 13 loại gia vị nổi tiếng gần xa. Mọi người đừng khách sáo, dù gì hôm nay A Trạch mời mà, he he...” Từ Dương mời gọi lớn tiếng, quen cái kiểu khoe khoang rồi, người khác không biết còn tưởng cậu mời nữa.

Hứa Trạch cho một cú cùi chỏ vào hông của cậu ta, “Cậu đủ rồi, người trả tiền là tớ, người bán đi nhân tình lại là cậu, có quá đáng không đó?”

“Cái gì của cậu, của tớ chứ, chúng ta là anh em, cần phân chia rõ ràng vậy sao?”

Tạ Từ đứng một bên thốt ra câu máu lạnh: “Dù anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.”

Từ Dương: “...”

Thức ăn được dọn lên, mọi người bắt đầu ăn.

Thẩm Hàn ăn xong một con tôm, cứ cảm giác thiếu thiếu gì đấy, nhìn qua mấy bàn khác, tự nhiên hiểu ra: “Hay làm vài ly bia đi?”

Không một lời phản đối.

Từ Dương vẫy tay: “Bà chủ ơi, cho vài chai bia, ướp lạnh nha, đem lên trước lát có gì thêm bớt tính sau.”

“Lên luôn!”

Bầu không khí rất vui vẻ, đồ ăn ngon, dù sao thì Đàm Hi ăn rất nhiều, Hàn Sóc ăn còn nhiều hơn cô nữa. Nhìn thấy lại một con tôm sắp vào tay Hàn Sóc, Đàm Hi liền chặn lại, “Còn ăn à, không cần giọng nữa hả?”

“Lâu lâu mới buông thả vậy, không sao đâu!”

Đàm Hi không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Hàn Sóc bỏ con tôm hùm đất ra, “Không ăn thì không ăn nữa...”

Một buổi ăn khuya, ăn đến 10 giờ tối.

Trước khi đi, Hứa Trạch nói: “Sáng mai 10 giờ, hẹn ở cổng tổng quân khu, không được đến trễ đấy.”

Đúng vậy, phần thưởng của tiểu đội đạt hạng nhất lần diễn tập quân sự, bọn họ có cơ hội được một lần tham qua tổng quân khu.

Màn đêm mờ ảo, ánh trăng sáng tỏ.

Đàm Hi cất bước nhẹ bỗng ra khỏi thang máy, trong tay huơ một chùm chìa khóa, miệng còn lẩm bẩm hát, “Sao nỡ lòng trách em làm sai, là anh cho em tự do quá giới hạn...”

Chìa khóa cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay tròn, két.

Cửa mở ra.

Người đàn ông mặt tối sầm đứng ngay cửa ra vào. Đàm Hi dừng bước, liếc nhìn. Ngay một giây kế tiếp, cô liền nở nụ cười mỉm nịnh nọt với anh, tiến về trước, đưa tay vòng lấy cổ anh.

Mùi rượu lên men làm cho người ta hơi say, đôi mắt phủ một màn sương mờ.

Đàm Hi híp mắt lại, không nói lời nào, chụt một cái lên làn môi mỏng của người đàn ông, giống như nhớ lại hương vị, cổ chép miệng.

“Đại Điểm Điểm, em hôm nay... hức... uống rượu rồi. Không say.”

Lục Chinh không biết phải làm sao, cánh tay dài đưa qua đằng sau eo của cô, kéo cô vào, trở tay ra đóng cửa.

“Ừ, em không say, mượn rượu giả khùng thôi.”

Đàm Hi vùi vào trong ngực của anh, nghe thấy vậy, cười hì hì, “Anh biết hả?”

Lục Chinh nhìn cô một cái, ném người lên ghế sofa.

Không ngờ, Đàm Hi đột nhiên đưa tay kéo anh một cái, thế là hai người cùng rơi xuống ghế sofa.

Lục Chinh nằm trên, cổ nằm dưới.

Bốn mắt nhìn nhau, hàng mi Đàm Hi chớp chớp: “Đại Điểm Điềm, em... có câu hỏi này muốn hỏi anh.”

“Ů.”

Cô hít một hơi thật sau, “Nếu như, em nói là nếu như, có một ngày em gây họa, anh... sẽ làm sao?”

Đôi mắt người đàn ông hơi tối lại: “Họa lớn cỡ nào?”

“... Rất lớn.”

Lục Chinh hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn cố.

Đàm Hi nuốt nước bọt. Đột nhiên cô không muốn biết câu trả lời, mở miệng cười: “Em chỉ hỏi thôi...” Nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của người đàn ông, cô cố gắng khiến nhịp tim đập lại bình thường, “Chẳng qua muốn thừa lúc anh vui, em đặt gạch trước tấm thẻ bài miễn chết của anh thôi mà...”

“Nếu như anh có thể giải quyết được.” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.

Đàm Hi hơi ngừng lại, đụng trán vào lồng ngực anh, khẽ ừ một tiếng, “Biết ngay anh thương em mà.”

“Chỉ được cái đức hạnh này!” Đổi mỗi người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt thật dịu dàng.

Lúc này, Lục Chinh chưa từng nghĩ đến, cái “gây họa” trong lời nói của Đàm Hi lại lớn đến như vậy, lớn đến nỗi anh cũng không thể giải quyết được...

Tối nay, long trời lở đất, tất nhiên là một trận không thể nói thành lời.

Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy rất sớm. Lục Chinh thức dậy lúc cổ kéo chăn ra.

“Sớm vậy?”

“Đúng vậy, hôm nay tham qua tổng quân khu.” Cô đứng trước gương để mặc đồ, nhìn người đàn ông cười một cái.

Lục Chinh: “Anh đưa em đi.”

“Khỏi, em hẹn với mọi người rồi, anh đến làm gì chứ?”

Hành động của người đàn ông dừng lại, “Cũng được. Khi nào xong?”

“Khoảng ba bốn giờ chiều.”

8 giờ 15 phút, Lục Chinh ra khỏi cửa.

Đàm Hi sửa sang lại cổ áo, quấn tóc lên trên, cố định ở sau ót, áo trắng quần trắng, sạch sẽ gọn gàng.

Ăn sáng xong, cách lấy ba lô, ra khỏi cửa.

9 giờ 20 phút, Đàm Hi gặp Hàn Sóc ở quảng trường trung tâm. Hai người chạy đến quân khu.

9 giờ 30 phút, mọi người tập hợp đồng đủ.

10 giờ, một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc quân phục từ bên trong đi ra đón.

Ánh mắt mọi người đều cùng nhìn qua trên vai, à... quân hàm Thiếu tá.

Sau đó mới nhìn mặt người đó, cặp lông mày đen, mắt to, mi tâm hiện lên sự cứng rắn, thô lỗ của người đàn ông phương Bắc.

“Tôi họ Trương, hôm nay phụ trách đưa mọi người đi tham quan. Trước khi đi, tôi xin nói rõ với mọi người vài điểm sau. Thứ nhất, không được bước vào những địa điểm không cho phép, người vi phạm xử lý theo luật. Thứ hai, cố gắng hoạt động theo nhóm. Nếu bị bỏ rơi, cũng không sao, một lát lúc mọi người đi vào trong sẽ được đeo một cái đồng hồ định vị, tiện cho tôi tìm người bất kỳ lúc nào. Tất cả đã nghe hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi.”

“Được, bây giờ đi theo tôi vào trong.”

“Thiếu tá, đây là?” Lính giữ cửa quét qua đám người sau lưng anh ta, khó hiểu hỏi.

Trương Bính rút một tờ A4 trong túi văn kiện ra, đưa cho đối phương xem: “Đây là lệnh cấp trên, tôi phụ trách đưa họ đi tham quan, bên dưới có thông tin cặn kẽ của mỗi người, các anh có thể tiến hành kiểm tra.”