Dáng vẻ Đàm Hi có chút dao động.
Hắn... thế mà lại biết được!
Thật ra, Dịch Phong Tước vẫn luôn ra tay từ chỗ giấy chứng khoán, thế là vừa hay nhắm phải n Hoán.
Từ đó liên tưởng đến người sở hữu tờ chứng khoán đó là Viêm Hề.
Năm ấy, lúc cô chạy trốn không chỉ đem theo tội chứng rửa tiền của Hồng Hâm mà còn tờ giấy chứng khoán chưa ghi rõ tên trị giá hai trăm triệu.
Vào lúc này, Sam lại điều tra được việc gặp gỡ bí mật của n Hoán và Đàm Hi.
Ba chuyện đặt chung với nhau, không khó để phát hiện ra sự trùng hợp trong đó.
Viêm Hề và Đàm Hi, rốt cuộc có quan hệ gì?
Trong lòng người đàn ông đặt một dấu chấm hỏi.
Còn việc đoạn video”, chỉ là công cụ để Dịch Phong Tước dùng để thăm dò và chứng minh mọi thứ.
Sau đó, hắn đã thành công.
Năm ấy, lúc điều tra Viêm Hề, hắn đã biết người con gái này không chỉ có thiên phú về mặt giao dịch, mà về lĩnh vực máy tính cũng rất xuất sắc.
“BW” - hacker thứ ba thế giới, chính là cô!
Cho nên khi Đàm Hi dùng ánh mắt bình tĩnh, chắc chắn rằng hắn sẽ không thể lấy ra được chứng cứ mà nhìn hắn thì Dịch Phong Tước liền biết cá đã cắn câu rồi.
Biểu hiện tiếp theo của cô gái càng chứng minh suy đoán của hắn...
Viêm Hề và Đàm Hi thật chất là cùng một người!
“Thay hình đổi dạng, trở thành một người hoàn toàn khác, không phải giải phẫu thẫm mỹ, cũng không giả mạo, tôi rất tò mò làm sao cô có thể làm được?” Người đàn ông nói với giọng hài hước, giống như đang thưởng thức một kỳ quan nào đó.
Đàm Hi mím môi, giữ yên lặng.
Nói cách khác, lúc này đây, cô đã không biết dùng ngôn ngữ nào để phản bác lại.
Nói càng nhiều, sơ hở càng lớn.
Dịch Phong Tước cũng không phải nói đùa, hắn thật sự tò mò.
Một người làm sao có thể trở thành một người khác hoàn toàn kia chứ?
Có phải hoán đổi linh hồn đầu...
Đợi đã!
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên nghiêm nghị, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
Đầu Đàm Hi tê dại, đôi tay nắm chặt, sau đó ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, khẽ cười: “Cậu Hai Cố cứ mở miệng là muốn gán tội danh lên đầu người khác như thế, không tránh khỏi có chút ngây thơ.”
“Cô không chịu nhận?” Hắn cười nhạt.
“Tôi cần phải nhận cái gì?”
“Viêm Hề, đây không điều mà cô muốn bỏ là bỏ được.”
“Cậu Hai Cố, anh Dịch, anh nghĩ nhiều quá rồi. Tôi họ Đàm, tên Đàm Hi, không phải Việm Hề mà anh nhắc tới.”
Nói xong, cô làm bộ rời đi.
Dịch Phong Tướng lạnh lùng mở miệng: “Cô không muốn biết Cố Miên năm đó sau khi xém bị có hại chết giờ ở đấu sao?”
Tối hôm kết thúc triển lãm giao lưu, Đàm Hi và Phạm Trung Dương ngồi xe điện cao tốc trở về Tân Thị.
“... Trước mắt, mọi người đều có đánh giá khá tốt về em, là một người xuất chúng trong lớp trẻ. Nếu ngày nào đó lại đạt được giải thưởng uy tín trong nước nữa thì còn lo gì con đường gập ghềnh phía trước? Em... nhóc con? Đàm Hi!”
“... Da?”
Phạm Trung Dương nhíu chặt mày: “Em đang thả hồn đi đâu đấy?”
Đàm Hi không nói gì, nhưng ánh mắt ông Phạm quá sắc bén, cô chỉ dạ một tiếng, nở nụ cười: “Lúc nãy đang nghĩ việc khác nên ngơ ra.”
“Nhóc con, con đường của em còn rất dài, không cho phép phân tâm, rõ chưa?”
Đàm Hi hơi run lên, rồi gật gật đầu, nhưng ánh mắt độc ác hung tợn của người đàn ông dường như in trong trong trí nhớ của cô, không xua đi được...
Hắn nói, “Viêm Hề, đây là do cô nợ nó!”
Hàn Sóc kết thúc một ngày làm việc, chuẩn bị rời khỏi phòng thu âm.
Đại Quang đeo cây đàn ghita, lôi cặp kính mát ra, đặt lên sống mũi, “Anh Sóc, tôi đi trước đây! Mai gặp!”
Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng người đầu.
Hàn Sóc cất cẩn thận cuốn nhạc phổ, để vào trong ba lô, hỏi Nhị Hùng: “Dạo này sao Đại Quang hăng hái giống như được uống máu gà quá vậy?”
Nhị Hùng cẩn thận cất cây Bass đi, nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng: “Còn sao nữa? Có bạn gái rồi!”
Hàn Sóc trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu: “Thật không đó? Ai mà không có mắt nhìn người như vậy?”
Nhị Hùng nhịn không được liền cười ra tiếng, “Anh Sóc đừng nói thế, coi chừng bị “Trái Ớt Hiểm nghe được, lấy mạng cậu đó.”
“Chuyện này liên quan gì đến Tô Hồng chứ?”
Tô Hồng, ca sĩ Hong Kong, do tham gia một tiết mục văn nghệ của đại lục mà được mọi người biết đến, là một cô em hot girl mặt baby ngực bự. Cái tính xấu của cô ta cũng nổi tiếng không kém gì thân hình nóng bỏng của cô ta.
Được người trong giới đặt tên là: Trái Ớt Hiểm. Nhị Hùng nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có, bởi vì người Đại Quang đang yêu chính là cô ta.”
“Trời... Thằng này khá vậy sao? Cái thứ cay chết người đó cũng chịu ăn được à, quả nhiên khẩu vị thật khác người.”
“Cậu chớ mà nói mấy lời châm chọc đó, không biết chừng ngày nào đó cô ta sẽ trở thành em dâu của chúng ta đó nha.”
“Đừng...” Hàn Sóc không chịu nổi, “Tớ không muốn cãi nhau mỗi ngày đầu.”
Chuyện Tô Hồng không hợp với cô chả phải ngày một ngày hai nữa.
Tên Đại Quang này, cua ai không cua, cứ nhất định của phải kẻ đối đầu với cô!
Nhị Hùng dường như hiểu thấu tâm tư cô, định đỡ lời cho Đại Quang: “Cậu ta nói là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Gì nhỉ... Đều là vì muốn đánh vào nội bộ quân địch thôi, muốn là người biết tình hình đầu tiên ý mà.”
“Ồ, cho nên cậu ta dùng mỹ nam kế?”
Hai người dọn đồ xong, cùng rời khỏi.
Nhị Hùng chạy xe qua, gọi Hàn Sóc: “Lên xe đi, tớ chở cậu về trường.”
Mắt Hàn Sóc lóe lên, “Thôi khỏi, trưa mai không có môn, tớ về chung cư, chỉ mấy bước là đến rồi.”
“Được, vậy tớ đi trước, cậu chú ý an toàn nhé.”
Hàn Sóc mỉm cười, vẫy vẫy tay, lười biếng lại tùy ý: “Biến đi.”
Nhị Hùng cũng không giận, sờ mũi, lái xe đi mất.
Mắt nhìn đuôi xe đi xa, cho đến biến mất trong phạm vi tầm nhìn, Hàn Sóc mới thu ánh mắt lại.
Lùi về sau hai bước, ngồi lên bậc thang.
Trầm mặc một hồi, lôi điện thoại ra, mở danh bạ, tìm cái tên làm cô ghét cay ghét đắng, nhấn vào nút màu xanh gọi đi...
“Kết thúc rồi. Tôi ở bãi đậu xe.”
Mấy tên bạn xấu thấy Chu Dịch vừa bắt điện thoại xong là chạy đi mất, nhất thời cảm thấy không vui như trước nữa.
“Mẹ nó chứ anh Dịch gấp như thế là muốn chạy đi tìm con yêu tinh nào thế?”
“Chúng ta khó khăn lắm mới hẹn ra gặp mặt, ngôi còn chưa nóng đít, anh đã vội đi, không trọng nghĩa vậy sao?”
“Đúng vậy, còn chưa chơi gì hết, cái quan trọng còn ở phía sau...”
Cả đám hô hào theo.
Chu Dịch không nghe, chỉ khoác áo khoác của bộ đồ tây lên khuỷu tay, “Được rồi, con mẹ nó chúng mày đừng nói lời chua ngoa như thế nữa, đàn ông mà sao cứ lèm bà lèm bèm, phiền hay không hả?”
Đổi lại là lời chế nhạo của đám bạn.
“Sảng Tử, nép qua một bên, cản đường ống...” Chu Dịch đá chân thằng bạn một cái, “Mau lên!”
Hồ Sảng toét miệng: “Nhìn anh gấp gáp như vậy, không lẽ đã cua được tiên nữ nào?” Vừa nói vừa rút chân về.
Chu Dịch bước qua, sửa lại cổ áo xộc xệch, “Đi trước đây! Bữa này tính cho tao, chúng mày cứ ăn chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong liền sải bước đi mất.
Trong phòng, tiếng bàn luận của mọi người không vì thế mà dừng lại.
“Gần đây anh Dịch hơi kỳ lạ nhỉ?”
“Là sao?”
“Lần trước cũng vậy, mọi người đang high mà, anh ta lại âm thầm trốn mất tiêu.”
“Đi gặp con nào chứ gì? Ha ha ha...”
“Nói không chừng lại là tiên nữ đó nha!”
Trong phút chốc, tiếng nhạo báng trêu ghẹo không ngừng.
Hàn Sóc xếp bằng ngồi dưới đất, đang chơi game Vương giả.
Trên màn hình điện thoại, Hậu Nghệ đang canh thời cơ nhảy ra khỏi bụi cỏ, tay trái cong lên, tay phải cầm một mũi tên, uy phong lẫm liệt, đẹp trai hơn người.
Đột nhiên, một cái bóng đen chụp xuống, che mất ánh sáng, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Hàn Sóc không nhịn được, theo bản năng ngước lên, bắt gặp vẻ mặt như cười như không của người đàn ông, mắt cổ co lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ không điếm xỉa, để điện thoại vào túi quần ở sau mông, phủi tay rồi đứng lên: “Ô, anh đến rồi.”
Chu Dịch nhìn cô chằm chằm: “Đợi lâu rồi hả?”
“20 phút.” Không nói lâu hay không lâu, chỉ nói con số cụ thể.
Nét mặt người đàn ông trầm xuống, xem ra có chút không hài lòng.
Hàn Sóc cũng mặc kệ hắn, muốn sao tùy ý.
Chu Dịch kéo cửa ra, giọng trầm nói: “Lên xe.”
Hàn Sóc hiếm khi không kháng cự lại hắn, ngoan ngoan ngồi vào chỗ ghế phụ lái.
Nét mặt người đàn ông bây giờ mới có chút dịu xuống.
Cô lại không hề để ý đến.
Dù gì cũng chỉ là một vụ giao dịch mua bán, tiền trao cháo múc, cô cũng không cần phải mỉm cười nịnh hót làm
Chung cư cách đó không xa, lái xe cỡ 10 phút là tới.
Hàn Sóc lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Chu Dịch theo vào, thay giày, treo xong áo khoác, tự nhiên như nhà của hắn vậy.
Đúng là thế, mấy tháng trước đây, khi Hàn Sóc dọn đến thì Chu Dịch thỉnh thoảng sẽ qua đây ở.
Dù gì cũng là nhà của vị đại gia này.
Hàn Sóc cười có chút giễu cợt.
Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, thấy vẻ mặt cô không tình nguyện liền có chút nổi nóng: “Đúng đó làm gì? Cửa cũng không biết đóng lại sao?”
Hàn Sóc cười lạnh, đá chân một cái.
Rầm!
Cửa đóng lại.
Sự tức giận trong lòng Chu Dịch tăng lên, hai bước đã đi đến bên trước mặt cô gái, đưa tay bóp gáy cổ: “Cô còn biết vênh mặt đúng không?”
Hàn Sóc nhìn hắn với ánh mắt lạnh tanh, quật cường như một con trâu.
Chu Dịch cười lạnh, “Õ, tính khí càng ngày càng kém nhỉ?”