Đàm Hi không lùi bước.
Cô nhìn một cục tức, xông thẳng tới trước mặt Lục Chinh, xoay người đối diện với Ngô Sở Điển, sóng vai cùng người đàn ông.
Trận doanh lập tức phân chia rõ ràng.
“Ngô Sở Điền phải không?” Cô cười, đuôi mắt hất lên, ẩn chứa vẻ gian ác.
Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt mang vẻ cao ngạo: “Có việc gì?”
“Nghe nói, cổ và Lục Chinh rất thân?”
“Chúng tôi là chiến hữu.”
“Chiến hữu?” Đàm Hi bật cười, “Theo như tôi biết, lúc cổ trong đội đặc công chỉ là một quân y, không vác súng, không đánh giặc, bảo là chiến hữu nghe được sao?”
“Cô!”
“Õ, tôi còn nghe nói, lúc trước cô từng theo đuổi Lục Chinh?”
Sắc mặt người phụ nữ khó coi đến cực điểm.
Cô ta thế nào cũng không nghĩ đến Đàm Hi sẽ nói ra một cách thẳng thừng như vậy.
Ông Cát cũng không nghĩ tới.
Người bình thường khi gặp phải trường hợp như vậy, thường sẽ không nói gì lặng lẽ bỏ đi, lẳng lặng rơi nước mắt. Còn cô thì ngược lại, xông thẳng vào, vạch hết những điều mờ ám, toàn bộ bày ra trước mặt, phơi ra dưới ánh sáng mặt trời.
... Sao lại không theo trình tự quy luật vậy chứ?
Đàm Hi: “Nói đi, chẳng phải lúc nãy cô trò chuyện vui vẻ lắm sao? Sao giờ lại im lặng vậy?”
Ngô Sở Điền hít một hơi thật sâu: “Đúng.”
“B- Thì ra còn có mối quan hệ như vậy?” Cô cười nhạt, “Lần này gặp nhau định tâm sự hay là nhớ lại chuyện xưa vậy?”
Ngô Sở Điền mím môi, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ: “Cô không nên quá đáng!”
Đàm Hi còn hung dữ hơn cô ta: “Vậy mà quá đáng? Lời khó nghe hơn tôi còn chưa nói, cô có muốn nghe không?”
“Miệng chó không mọc được ngà voi!”
“Chó vẫn tốt hơn gà.”
Đôi mắt Ngô Sở Điển lộ vẻ xấu hổ và tức giận: “Cô chửi ai là gà?!”
“Ai trả lời thì tôi chửi người đó.”
Ngậm cả họng máu, Ngô Sở Điền suýt nữa tức đến trợn tròng trắng. Cô ta không đấu khẩu với Đàm Hi nữa, trực tiếp quay qua nã đạn về phía Lục Chinh: “Mắt nhìn người của anh cũng chẳng ra sao, tìm được loại bạn gái như vậy...”
Sắc mặt Lục Chinh chợt tối sầm xuống, “Bạn gái của tôi không đến phiên cô nói này nói nọ.”
Khuôn mặt Ngô Sở Điền trắng bệch, “Sao anh... lại trở nên như vậy?” Trong mắt cô ta chứa đầy sự không thể tin được.
Lôi Thần của trước đây, cả người toát ra vẻ chính khí, cương trực không ai sánh bằng; Lục Chinh của hiện tại lại thẳng thắn bao che, bá đạo vô lý.
Bao nhiêu năm trôi qua, có những thứ rồi cũng sẽ đổi thay...
Chẳng hạn như lòng người, chẳng hạn như sự tín ngưỡng.
Đàm Hi nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi, đưa ánh mắt “làm đẹp lắm” cho Điểm Điểm nào đấy, “Cô Ngô, cô lo chuyện bao đồng quá rồi đấy!”
“Đàm Hi, cô có tư cách gì mà đứng chung với anh ấy?” Ngô Sở Điền nghiến răng, lúc tức sôi máu vẫn không buông tha, “Cô xứng sao?”
“Tôi không xứng, không lẽ cô xứng?”
“Ít nhất xứng hơn cô.”
“Ha ha...” Cô cười lạnh, nhìn chằm chằm cô ta như nhìn quái vật vậy, “Không biết cô lấy đâu ra mặt mũi mà nói the.”
“Nghe nói cô có biểu hiện vượt trội trong lúc diễn tập, có dám so tài không?”
Đàm Hi cười giễu cợt, “Đấu với tôi, cô xứng không?” Thẳng thừng đè ép, không chút lưu tình. Ngô Sở Điền lộ ra nụ cười đầy quỷ dị: “Chắc là cô đã xem qua hồ sơ của tôi, mà tôi cũng đã xem qua hồ sơ của cô, có thực sự không bằng tôi.”
Cô ta có kinh nghiệm học tập tại Viện Nghiên cứu Đại học Harvard, phát biểu không dưới 10 bài viết tại cuốn tạp chí Authority, huấn luyện tố chất cơ thể cũng chưa hề bị trượt, cho dù là thể lực, hay bắn súng thì trong số binh sĩ xuất ngoại du học cùng kỳ, cô ta vẫn được xem là người xuất sắc.
Còn Đàm Hi thì sao?
Ngoài vẽ vời, may mắn chiến thắng một trận diễn tập nhờ sự khôn vặt ra, còn điểm nào đáng để khen ngợi chứ?
Đối với việc này, Ngô Sở Điền tuyệt đối có đủ sức và tự tin.
Về mặt nào đó, cô ta mơ hồ cảm thấy, bản thân mình càng có tư cách đứng bên cạnh Lục Chinh hơn Đàm Hi.
Nói cho cùng, rốt cuộc vẫn khó lòng chấp nhận được.