“Đưa cô? Đi cùng?” An Hoán nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái.
Lisa thoáng chốc đã hiểu ra mình đã tự đa tình rồi, nhún vai, cố gắng tỏ vẻ không sao hết, “Hey! Đừng lo lắng, tôi đùa thôi mà. Anh đã trả tôi tiền, nhất định tôi sẽ giúp anh, anh yên tâm đi”
“Ü”
Lisa cúi đầu, lắc lư chiếc lắc tay, viên kim cương được khảm vào bên trong tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, còn có chút chói mắt.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng vào sân bay Geneva.
n Hoán lấy ví tiền, Lisa đã trả tiền cho lái xe, “Để tôi”
Hai người xuống xe, đi vào sảnh chờ bay chuyển quốc tế.
n Hoán mua vé máy bay một chặng từ Geneva về thủ đô gần nhất, Lisa vô tình nhìn liếc qua cuốn hộ chiếu hắn cầm trong tay, bỗng chốc kinh ngạc.
“Anh là người Hoa Hạ?!”
n Hoán thu hộ chiếu lại, không nói gì.
“Trời ơi... rõ ràng giọng của anh giống người Australia.”
“Tôi là người nước nào có liên quan gì đến cô không?”
“Không liên quan n Hoán đi đến một góc, tìm đại một vị trí ngồi xuống, nhìn Lisa, rồi lại chỉ xuống bên cạnh.
Ý là bảo cô ta ngồi xuống đây.
“Hey, chuyến bay của anh mấy giờ cất cánh?”
“Một tiếng nữa.”
“Ở... Vậy bây giờ anh phải tranh thủ thời gian đi qua kiểm tra an ninh đi chứ?”
“Chuẩn bị đây.” n Hoán nói xong, móc một xấp đô la kín đáo đưa cho cô, “Cầm lấy.”
Lisa hơi ngây người, lập tức cười tươi rói, khóe mắt dường như cũng sáng bừng lên theo.
Cô vốn là một cô gái có tướng mạo cũng khá, khi nở nụ cười càng quyến rũ hơn: “Cảm ơn anh! Đây là công việc nhàn nhã nhất tôi từng làm, không phải bán nụ cười, cũng không cần bán thịt, cảm ơn anh, John!”
Ân Hoán nhíu mày, “Có lẽ, cô có thể nghĩ đến việc đổi nghề”
“Không không không, đây chỉ là công việc làm thêm của tôi thôi.”
“Vậy nghề chính của cô là gì?”
“Anh có tin được không, tôi vẫn còn là sinh viên đại học đấy?”
n Hoán nhìn cô ta, ánh mắt sáng tối bất định.
“Phụt!” Lisa không nhịn được, bật cười thành tiếng, đôi mắt óng ánh nước, “Tôi lừa anh đấy! Không phải là anh tin tôi rồi đấy chứ?”
Ân Hoán lạnh lùng liếc nhìn cô ta, rồi nhìn ra chỗ khác.
Bởi vậy, cũng bỏ lỡ mất tia đau thương hiện rất nhanh lên trong mắt cô gái, sau đó là nụ cười che giấu.
Thuyền đi qua, không để lại dấu vết trên nước nữa.
“Haizzz, John, anh đã kết hôn chưa?” Cô hỏi, dường như chỉ là tò mò đơn thuần.
“Chưa”
“Vậy thì chắc chắn là có bạn gái rồi đúng không?”
Ánh mắt lạnh lùng cứng rắn bỗng chốc trở nên mềm mại, “Có”
“Cô ấy có đẹp không?”
Trong đầu n Hoán hiện lên gương mặt với ngũ quan xinh đẹp của Sầm Uất Nhiên, vợ của hắn là đẹp nhất.
Lisa thấy gương mặt tươi tắn ấy của hắn, “Xem ra là rất đẹp rồi!”
“Cô ấy cũng là người Hoa Hạ à?”
“U”
“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Định bao giờ kết hôn?”
Gương mặt người đàn ông bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, ánh mắt cũng chợt trở nên âm u: “Cô hỏi nhiều quá rồi đấy”
Lisa cười ngượng ngùng, “Xin lỗi”
Cô chỉ tò mò, người phụ nữ như thế nào mới có thể làm rung động được con người lạnh lùng băng giá như hắn.
Đột nhiên n Hoán ngẩng đầu lên, dỏng tai lên lắng nghe, dường như đang nghe ngóng điều gì.
Lisa nhìn xung quanh, ngoài một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa chuẩn bị đi về hướng nhà vệ sinh, thì không phát hiện ra có điều gì bất ổn cả.
“Anh đang làm gì vậy?”
n Hoán nhíu mày, vừa rồi dường như hắn đã nghe thấy được giọng của Nhiên Nhiên.
Lisa không nghe thấy hắn đáp lại, liền im lặng đứng lên, nhìn đôi mắt người đàn ông như súng máy quét qua, tìm kiếm khắp nơi.
Lúc này, trên loa phát thanh đang thông báo giục hành khách nhanh chóng lên máy bay, n Hoán nằm trong số đó.
Nhưng hắn vẫn coi như không nghe thấy gì...
Đã bao lâu rồi hắn không được nghe thấy giọng cô ấy?
Thậm chí n Hoán còn không dám đếm kỹ...
Ba tháng?
Nửa năm?
Dường như đó đã là chuyện của kiếp trước vậy.
Còn kiếp này, vợ hắn không còn là của hắn nữa, hạnh phúc cũng không còn thuộc về hắn nữa.
“John, anh đang tìm gì vậy? Nói ra đi, tôi có thể tìm giúp anh”
“Vợ tôi” Câu nói này hắn dùng tiếng Trung.
Lisa nghe không hiểu, hai mắt mờ mịt.
“Anh mà còn không đi nữa là sẽ để lỡ chuyến bay đấy” Lisa chỉ có thể dùng cách này để nhắc nhở hắn.
n Hoản bỗng chợt hoàn hồn lại.
Đúng vậy, hắn đang ở châu u, ở Geneva, Sầm Uất Nhiên sao lại xuất hiện ở đây được chứ?
Ân Hoán xách vali, đứng dậy, thân hình cao lớn đi vào trong bóng tối, rồi lại khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
“Tôi đi đây”
Lisa nhìn hắn mỉm cười, đặt tiền vào trong túi xách, đứng dậy, “Cảm ơn thù lao anh trả, tôi rất hài lòng.”
n Hoán xua tay, “Tôi đi đây, nếu như có thể, cô vẫn nên đổi... công việc làm thêm đi thì hơn.”
Nói xong, sải bước rời đi.
Lisa nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa dần. Cô chớp mắt, ép cho nước mắt chảy ngược vào lại trong, “Hy vọng chúng ta vẫn còn được gặp lại nhau, John.”
Cho dù không thể gặp lại, cô ta cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ, đã từng có một người đàn ông Hoa Hạ tặng cho cô ta một chuỗi lắc tay, không phải để có được thân thể cô ta, cũng không phải để thỏa mãn ham muốn về xác thịt.
Cho đến khi chuyến bay của n Hoán cất cánh, Lisa mới rời đi.
Giữa đường, cô ta đi vào nhà vệ sinh, gặp phải một phụ nữ châu Á xinh đẹp.
“Xin lỗi...”
“Không sao?
Lisa bất giác ngẩng đầu lên, một gương mặt người phương Đông đập vào mắt, ngũ quan tinh tế, làn da trắng trẻo, tuy chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại giống như có ánh đèn chiếu rọi, tự mang ánh sáng.
Cô nghĩ, có khi nào người con gái John yêu cũng như vậy hay không?
Ừm, vậy thì đúng là rất xinh đẹp, chẳng trách lại khiến hắn yêu thương như vậy, đối xử chân thành như vậy...
Sầm Uất Nhiên đi giày cao gót nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, tay cầm điện thoại, dường như có vẻ nôn nóng: “Anh đến đây thật rồi à?! Giang Dự, anh đùa như vậy không vui chút nào đâu!”
“Anh không đùa mà. Không chỉ đến rồi, anh còn bế theo cả công chúa nhỏ Nhiên Nhiên nhà chúng ta đi cùng đây này”
Giống như để phối hợp với lời ba nói, cô nhóc còn bị bộ kêu lên mấy tiếng.
Trong lòng Sầm Uất Nhiên vừa nôn nóng lại vừa tức giận, “Sao anh lại mang theo cả con đến đây thế này?! Con còn nhỏ như vậy, nhỡ chẳng may va chạm vào đâu thì sao... Giang Dự, anh đúng là làm bừa!”
“Con gái ngoan à, xem ra mẹ con không nhớ chúng ta rồi?”
Cô nhóc phun nước bọt phì phì, “A a... phù..”
Trái tim Sầm Uất Nhiên bỗng mềm xìu ra, cơn giận dữ tan biến đi hết, chỉ còn lại tiếng thở dài khe khẽ quanh quẩn bên môi, “Sao anh lại bất cẩn đưa cả con đến đây thế này, em lo..”
“Không bất cẩn, anh dẫn theo cả Tiểu Trần và Tiểu Trương đi cùng, nhân tiện chăm sóc cho con gái”
Tiểu Trần và Tiểu Trương là bảo mẫu hàng đầu nhà họ Giang thuê, một người phụ trách cuộc sống hằng ngày, một người phụ trách việc ăn uống của Tiểu Nhiên Nhiên, phân công rõ ràng, tận tâm tận trách.
“Sao anh lại đưa cả họ đến đây nữa thế? Ấy... không phải là anh dùng đến cả máy bay tư nhân của ba đấy chứ?”
“Có phải là anh tự động dùng đầu? Rõ ràng là ba chủ động cho mượn, nói là phải đưa Nhiên Nhiên đi tìm mẹ, có đúng không con gái?”
Cô nhóc như thể nghe hiểu được tất cả, a a hai tiếng tỏ ý đáp lại.
“Em nhìn xem, con gái nhớ em rồi đây này. Em nhẫn tâm từ chối hai ba con anh à?”
Sầm Uất Nhiên để trán, thật sự không biết phải làm sao.
“A Dự, thực ra anh không cần phải chạy đến tận đây, dự án hợp tác với ngân hàng Liên Bang em có thể đàm phán được...”
“Anh đã nói rồi, là Nhiên Nhiên nhớ mẹ, đúng lúc anh đang rảnh, cho nên đưa con đi chơi mấy ngày. Em cứ yên tâm làm việc của em đi, anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, chỉ đứng xem thôi.”
Lời nào cũng đã bị anh nói hết, câu nào ra câu đấy, không chút sơ hở nào, cô còn nói gì được nữa chứ?
“A Dự, cảm ơn anh.”
“Giữa vợ chồng với nhau không cần nói đến những câu khách sáo như vậy.”
Giờ thủ đô, ngày 20 tháng Mười, 9 giờ 15 phút sáng.
Sảnh chờ điểm đến sân bay quốc tế.
Một bóng người xinh đẹp chói mắt cao ngạo đứng đó, váy liền màu đỏ để lộ vai trần, phối với đôi giày cao gót nhọn sáu phân, đôi kính râm màu đen to bản che hết hơn nửa khuôn mặt, lúc này đang ung dung đứng ngậm kẹo mút.
Đàm Hi đã đợi hơn nửa tiếng rồi.
Cuối cùng, trong dòng người ùa ra, cô nhìn thấy người có cần đón.
n Hoán vốn đang rủ mắt xuống, dường như có cảm giác nên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Đàm Hi.
Cô đang định tiến lên đón chợt thấy đối phương chợt thay đổi phương hướng, cắm đầu đi về phía hầm gửi xe.
n Hoán tiếp tục cúi gằm mặt xuống, vùi cằm vào trong chiếc cổ áo cao dựng đứng lên, toát lên lạnh lùng.
Đàm Hi lái xe rời khỏi sân bay, sau khi chắc chắn không có người theo dõi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
9 giờ 40 phút, Đàm Hi dừng xe ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại, sau đó đi vào một quán cà phê.
10 rưỡi, n Hoán bước tới.
Đây cũng là nơi họ đã lên kế hoạch chuyện này lần đầu tiên, nay bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở chính chỗ đó.
“Ngồi đi, tôi gọi cho anh một cốc nước ấm rồi.”
n Hoán bị sự tự tung tự tác của cô chọc cười, âm trầm nhìn quét qua xung quanh. Hắn lấy lại tinh thần: “Tôi vào sinh ra tử vì cố, mà cô lại dùng thứ này để tiếp đãi tối đấy à?”.
Đàm Hi trơn tròn mắt ra hiệu, đúng là số chó mà.
“Cái thứ này? Cái thứ gì hả? Nước lọc chọc gì anh à? Được lắm, nhân viên phục vụ, mang cho anh ta ly cà phê nhé, để lát nữa anh ta về không ngủ được cho đáng đời”
Quán cà phê, ngoài cà phê ra chỉ có nước lọc, Đàm Hi còn đặc biệt dặn bà chủ cho thêm mấy lát chanh, “Tôi nói này sao con người anh lại không biết tốt xấu gì thế hả?”
Lúc này n Hoán mới phản ứng lại. Cô ấy sợ hắn uống cà phê về tối không ngủ ngon được...
“Tôi xin lỗi.”
“Được rồi, nói vào chuyện chính đi” Đàm Hi xua tay, tỏ ý bỏ qua, “Vừa rồi ở sân bay anh trốn ai vậy?”
“Tôi không chắc chắn.” n Hoán nhíu mày, “Tôi cảm thấy cứ có người đang theo dõi”
“Phát hiện ra từ khi nào?”
“Sau khi xuống máy bay”
Đàm Hi: “Trước khi lên máy bay thì sao?”
“Không có cảm giác”
Cô thở một hơi thật dài, “Có lẽ không phải là người bên đó rồi”
Ân Hoán gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Dựa vào thực lực của tập đoàn Thiên Tước ở châu u, diệt trừ một người một cách thần không biết quỷ không hay là chuyện dễ như trở bàn tay, sao phải đợi đến về nước, không chỉ phải lén lút theo dõi, mà còn bó tay bó chân.