Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 915: Từ đầu đến cuối đều không hề níu kéo




“Ngày mai em về Tân Thị” Đón lấy cốc nước không anh đưa, Nhiễm Dao đặt lên bàn trà.

Ánh mắt Tống Tử Văn hơi khựng lại, “Sao lại đột ngột thế?”

Cô cười, “Ba mẹ em giục quá”

Người đàn ông im bặt, không lên tiếng nữa.

Nhiễm Dao thu lại những cảm xúc dư thừa hiện lên trong đôi mắt, cô lấy từ trong túi quần ra thứ gì đó, đưa đến trước mặt anh.

“Vỏ đạn?”

“Đúng vậy” Cô cười, gật đầu: “Có tất cả ba cái, hai cái còn lại em tặng cho ba mẹ em”

Tống Tử Văn nhận lấy, cầm trong tay nghịch ngợm, “Tại sao lại tặng cho anh cái này?”

“Trừ tà.”

Người đàn ông bật cười, “Em tin những cái này thật à?”

“Trước đây không tin, nhưng bây giờ tin rồi. Đúng lúc có thể xua đuổi những yêu ma quỷ thần bên cạnh anh đi” Nhiễm Dao cười chỉnh lại cổ áo cho anh, “Anh xem đi, cúc áo tuột cả ra rồi này.”

Tống Tử Văn bình tĩnh nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Nhiễm Dạo nghiêng đầu, mỉm cười.

Bỗng dưng, người đàn ông cuộn đặt vỏ đạn đó vào trong lòng bàn tay, siết chặt lại, “Ừ, anh sẽ nhận nó”

“Anh dám không nhận xem?” Nhiễm Dao khẽ đấm lên ngực anh, nũng nịu.

“Ngoan, không còn sớm nữa rồi, em đi nghỉ ngơi đi”

“Vâng.

Nhìn theo Nhiễm Dao về phòng, Tống Tử Văn móc bao thuốc và bật lửa trong túi quần ra, cạch...

Cùng với tiếng bật lửa, ánh lửa lóe lên, rất nhanh sau đó, gương mặt người đàn ông đã chìm trong khói trắng mơ hồ, nhìn không rõ biểu cảm ra sao.

Thuốc cháy hết, xém cả vào ngón tay.

Người đàn ông hoàn hồn lại, ném tàn thuốc vào trong gạt tàn.

Xoay người đi vào trong phòng mình.

Mười lăm phút sau, Tống Tử Văn bọc khăn tắm bước ra ngoài, tóc vẫn nhỏ nước xuống thành từng giọt, chảy theo cổ xuống ngực, làm ướt đẫm cả khăn tắm.

Nhưng anh hoàn toàn không để ý đến.

Gấp quần áo thay ra sang một bên, sau khi chắc chắn trong túi không còn thứ gì nữa, anh mới ném vào trong máy giặt.

Bỗng dưng, ánh mắt anh khựng lại, nhìn chằm chằm vào cổ áo, đôi mắt híp lại.

Ánh sáng sắc bén lướt qua, rồi nhanh chóng biến mất.

Đêm khuya, Nhiễm Dao ngủ trong phòng ngủ cho khách, hơi thở bình ổn, hai mắt nhắm chặt.

Cánh cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, bóng đen chầm chậm tiến vào trong phòng.

Tổng Tử Văn ngồi bên giường, mượn ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm gương mặt điềm tĩnh của cô gái.

Thì ra, ngay cả lúc ngủ cô cũng ngoan ngoãn như vậy...

Năm phút trôi qua, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, ánh mắt khi thì dịu dàng khi thì phức tạp.

Cô ngủ, anh ngắm nhìn, dường như cứ thế cho đến mãi mãi.

Đột nhiên, người đang ngủ say chợt trở mình, chăn bông bị lật ra, để lộ tấm lưng.

Tống Tử Văn bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy, kéo lại chăn cho cổ.

Chưa đầy ba mươi giây sau, có lẽ Nhiễm Dao thấy nóng, lại đá văng ra, trở mình mấy lần, bọc chiếc chăn bông cuộn lại thành hình trụ dài.

Tống Tử Văn không chạm vào chăn nữa, xoay người tăng nhiệt độ trong phòng.

Khi rời đi, anh còn quay đầu lại nhìn cô, chợt thấy bàn chân nhỏ bé của cô lộ ra bên ngoài, có mấy nốt đỏ.

Tiến lại gần xem thử thì ra là mụn nước đã bị vỡ.

Đôi mắt người đàn ông lóe lên sự đau lòng. Anh móc một tuýp thuốc bôi ở tủ đầu giường ra, bắt đầu thoa thuốc cho cô.

Làm xong tất cả mọi thứ, anh mới quay người rời đi.

Cạch.

Cánh cửa khẽ khép lại.

Nhiễm Dao tưởng như đang ngủ say từ từ mở mắt ra, ánh trăng chiếu lên má cô, gần như trầm tĩnh đến quỷ dị...

Ngày hôm sau, Nhiễm Dao dậy từ sớm.

Đến khi cô đánh răng rửa mặt xong, thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi, mới phát hiện Tống Tử Văn đã cầm chìa khóa xe đợi cô ở cửa.

Trên tay anh còn cầm sẵn hai lon sữa và hai phần bánh sandwich đã đóng gói xong xuôi.

Anh đi đến bên cạnh Nhiễm Dao, đón lấy vali hành lý trong tay cô, “Đi thôi, anh tiễn em ra sân bay”

Đôi mắt hạnh khẽ chớp: “Anh dậy lúc nào thế?”

“Dậy sớm hơn em hai mươi phút”

“À.”

“Sao lại thấp thỏm thế? Em ngủ không ngon à?”

Nhiễm Dao gật đầu, “Có một chút.”

Anh không hỏi nhiều, chỉ nói: “Mang đồ ăn sáng theo, vừa đi đường vừa ăn”

Tám giờ mười lăm đã đến sân bay.

Gửi đồ, lấy vé, Nhiễm Dao đứng ở trước cửa kiểm tra an ninh, vẫy tay với anh, “Anh phải nhớ em đấy”

“Ừ”

Cô chạy đến, kiễng chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn, xung quanh phát ra tiếng xì xầm không ngớt.

Tống Tử Văn ôm cô, khẽ đáp lại.

Hôn xong, Nhiễm Dao dán vào ngực anh, “Anh... có gì muốn nói với em không?”

Tống Tử Văn hơi khựng lại, “Anh sẽ nhớ em”

Nhiễm Dao rủ mắt xuống, che giấu sự ảm đạm trong đôi mắt, khẽ nói: “Em cũng vậy”

Cho dù, chỉ cần anh nói một câu “không nỡ xa em”, em sẽ bất chấp tất cả mọi thứ ở lại.

Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn không hề có...

Bên này, Nhiễm Dao ôm một bụng đầy tâm sự trở về nhà; bên kia, Đàm Hi lại đang điên cuồng đến vô pháp vô thiên.

Ban ngày, ra ngoài dạo phố, mua mua mua.

Sau khi vào đêm, yêu tinh đánh trận, phạt phap phap.

Sống quá ư sung sướng đủ đấy!

Trong lúc đó đã qua tay cổ ba vụ đầu tư, đều là món ăn khó nhằn từ Thịnh Mậu chuyển sang, từ kim loại quý, cho đến quỹ đầu tư cá nhân và buôn bán ngoại tệ đều bị cô lần lượt đốn hạ.

Lưu Diệu nể phục sát đất.

Tin tức truyền về Thịnh Mậu, vị chủ tịch hội đồng quản trị không thường xuyên lộ mặt là Đàm Hi nghiễm nhiên trở thành một câu chuyện thần thoại trong công ty.

Điều đáng nhắc đến là, vụ âm thầm thu mua cổ phần của Đàm Thị đã có tiến triển lớn.

“.. Số cổ phiếu phân tán rải rác trên thị trường đa số đều đã về tay Thịnh Mậu”

“Nhanh vậy à?” Đàm Hi nhướng mày.

“Mấy năm nay tuy Đàm Thị không phạm sai lầm gì lớn, nhưng không ngừng vấp phải sai lầm nhỏ, lợi nhuận kinh doanh chỉ giậm chân tại chỗ. Rất nhiều nhà đầu tư đã mất hết kiên nhẫn, không muốn gánh chịu chi phí thời gian đắt đỏ như vậy nữa. Cho nên phía chúng ta vừa mở lời, những người đó gần như đã không hề do dự quăng hết đi. Khéo trong lòng họ còn thầm nghĩ, cuối cùng cũng có kẻ chịu trận thay” Lưu Diệu nói đến cuối cùng còn không nhịn nổi bật cười.

Nay sự nghiệp của Thịnh Mậu đã lớn mạnh, lại có người tài năng như Đàm Hi trấn giữ, mỗi ngày tiền cứ đổ vào tài khoản như nước chảy xuôi dòng.

Đừng nói đến một số cổ phiếu phân tán, cho dù có cưỡng chế thu mua cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên, chuyện này vẫn còn cần phải xem thái độ của bản thân Đàm Hi ra sao.