GIẤY
“Cô nhóc ấy nói, ai là người đàn ông của cô nhóc kia cơ?
“Nếu như tôi không nghe nhầm thì chắc...” Trình Cương khựng lại, “Là Lôi Thần.”
Phương Mãn hít ngụm khí lạnh.
Còn bên kia, người cũng đang trong trạng thái kinh ngạc còn có Hướng Ảnh Tầm nữa.
“Cô nói gì?” Hai mắt ngơ ngác, lúng túng lên tiếng.
Đàm Hi mỉm cười, nhưng con người vẫn lạnh lùng như cũ, khoác lấy tay anh, ngón tay thuận thế đi xuống, mãi đến khi chen vào trong túi quần của anh.
Động tác thuần thục, rất tự nhiên, cứ như cô đã làm như thế vô số lần rồi.
Nhưng điều thần kỳ hơn là... Lục Chinh không hề đẩy cô ra!
Mà còn mỉm cười, vẻ mặt dung túng.
Không chỉ hai người Phương Trình ngơ ngác, mà Hướng Ảnh Tâm cũng rơi vào trong một sự hoảng sợ kinh
khủng.
“Hai người...” Cánh môi đỏ khẽ cử động, ánh mắt rã rời.
Mày kiếm của Đàm Hi khẽ nhướng lên, mỉm cười: “Chúng tôi à, như có thấy đấy, là một cặp. Tôi muốn hỏi rằng, lúc nãy cô ngã nhào vào người bạn trai tôi là có ý gì hả?”
Hướng Ảnh Tâm nghẹn họng, ánh mắt khẽ lóe lên.
Đàm Hi hừ lạnh, xoay sang sửa lại cổ áo của anh, có ý ám chỉ: “Chẳng phải đã nói với anh, gặp thứ lẳng lơ này thì phải đi đường vòng ngay tức khắc sao, xem đi, bây giờ đã biết lợi hại rồi đó.”
Lục Chinh không phản bác, yên lặng nghe cô quở trách, dáng vẻ nghiêm túc nghe dạy bảo, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta nghi ngờ người này có thể là Lôi Thần giả.
Ngoan cố không khuất phục, bền gan vững chí, kiên cường như sắt thép đầu?
Đều bị chó ăn hết rồi à!
Khuôn mặt Hướng Ảnh Tâm lúc xanh lúc đó.
“Cô là ai? Dựa vào gì mà mắng chửi người khác?” Tuy cô ta có những suy nghĩ không nên có, nhưng cũng không phải là kiểu người mà bất kỳ một người phụ nữ nào cũng có thể chỉ mặt mắng chửi!
Ai mà chẳng là một cô công chúa nhỏ chứ?
“Cô gì ơi, cổ thật buồn cười! Tôi đang dạy dỗ bạn trai tôi, liên quan gì đến cô?” Đàm Hi cười lạnh, vẻ mặt lý lẽ hùng hồn.
“Cô mắng tôi tức là có liên quan đến tôi!”
“Tôi mắng chửi gì có chứ?” “Đồ lẳng lơ...” Hướng Ảnh Tâm mới phát hiện ra không đúng lắm, khi chữ cuối cùng được nói ra, cô ta bỗng thấy hối hận không thôi.
Đàm Hi nhún vai: “Nếu cô đã thích tự nhận như thế thì tôi cũng bó tay. Thời buổi bây giờ, thứ để tiện cũng tự biết mình đấy chứ...”
Hướng Ảnh Tâm tức giận không nói nên lời.
Đàm Hi tiến lên trước nửa bước, cúi người, mỉm cười nhìn trực diện: “Người đàn ông này.” Cô chỉ ra phía sau, “Là của tôi. Còn về cô, chỗ nào mát mẻ thì cút ra chỗ đó đi!”
Cầu cuối cùng, nụ cười trên mặt đã biến mất, khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo ùa tới. Hướng Ảnh Tìm thấy căng da đầu, hai tay nổi đầy da gà.
“Cô... đừng quá hống hách.” Cánh môi cô ta run rẩy, hàm răng va lạch cạch vào nhau, khí thế suy giảm.
Đàm Hi không tốn một chút sức nào, toàn thắng.
“Thứ lẳng lơ kia, khuyên có một câu, phải biết tự lượng sức mình, đừng suốt ngày cứ nhớ nhung đến người đã có vợ. Ở cổ đại, thứ như cô sẽ bị dìm-lông-heo đó!”
Dứt lời, cô sải bước rời đi, còn không quên kéo theo Lục Chinh.
Để lại Hướng Ảnh Tâm thảm hại ngồi dưới đất, vẻ mặt như bảng phối màu, phải gọi là phong phú vô cùng!
Từ Dương huýt sáo, “Đẹp trai quá đi mất! Nữ vương ra sân khấu, nghiền ép hết mọi thứ đấy nhé!” Lưu Minh chậc chậc hai tiếng: “Tất cả đồ lẳng lơ để tiện, đều là cọp giấy.”
Thẩm Hàn ngơ ngác, hai mắt trừng to: Vãi! Còn có thể chơi như thế sao? Ngầu chết đi được...
Còn Phương Mãn và Trình Cương, những người chứng kiến toàn bộ quá trình thì đã đứng hình trong cơn gió.
Đàm Hi kéo Lục Chinh đến nơi yên tĩnh, dừng bước, xoay người, giơ chân lên đại hai cái.
Lục Chinh không né, cứ thế ăn hết hai cú đạp.
“Đồ ngốc nhà anh, không biết nó à?” Đàm Hi nghiến răng, kiềm chế đau lòng.
“Ngoan.” Anh ôm lấy bờ eo thon của cô, ôm cô vào lòng. Lục Chinh cọ nhẹ trên đỉnh đầu của cô, “Người đàn ông của em da dày, đừng nói là hai cú đạp, cho dù đạp thêm vài cái cũng không sao hết.”
Đàm Hi bĩu môi, cô dùng bao nhiêu sức, có hiểu rõ nhất.
Không nói mười phần, nhưng tám phần chắc chắn có.
Không đau mới lạ... Người này đúng là Chày Gỗ mà!
Chày Gỗ Ngốc!
“Bớt nói lời ngon tiếng ngọt đi, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”
Lục Chinh thấy hơi tủi thân, cứ như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp: “Anh không trêu ghẹo cổ ta.”
“Thế sao cô ta không đi chặn người khác, cứ đi chặn anh?”
“Có thể là... người đàn ông của em quá đẹp trai?” Câu này, nói giả thì thật ra cũng không giả.
Về nguồn gốc, chẳng phải là họa do khuôn mặt kia gây nên hay sao?
Đàm Hi đạp anh một cái, nhìn vào trông có vẻ mạnh bạo, nhưng thực tế chẳng dùng bao nhiêu lực, nếu đạp anh đau thì cô cũng khó chịu theo...
“Mặt mũi đâu? Còn muốn nữa không? Trên đời này, trừ em ra, anh còn muốn bao nhiêu người thấy được vẻ đẹp trai của anh? Hử?” Hai mắt nheo lại, tóe lên vẻ nguy hiểm.
Lục Chinh nghiêm túc: “Ngoại trừ em ra, anh chẳng muốn ai hết.”
Vẻ tức giận trên khuôn mặt lúc này mới dịu bớt.
Anh không khỏi thở phào, hai chân hơi đau, nhưng trong lòng lại như rơi vào hũ mật ong ngọt ngào.
“Sau này còn dám đi trêu hoa ghẹo có thử xem!” Cô nhe răng trợn mắt, làm ra vẻ hung dữ.
“Ngoan, bỏ chữ còn kia đi, nhé?”
Đàm Hi chạm vào ánh mắt sâu lắng của anh, con tim rung động, mím môi, ngoảnh đầu đi không nhìn anh nữa.
Lục Chinh ôm cổ chặt hơn, mặt vùi vào chiếc cổ trắng nõn của cổ, lưu luyến ma sát.
“Còn giận sao?” Anh trầm giọng nói. “... Một chút.” Cô ngừng lại, bổ sung thêm, “Em nhìn thấy anh sắp ôm cô ta.”
“Không có. Đấy là anh định đẩy cô ta ra.”
“Ừ. Vì thế nên bây giờ anh vẫn còn sống.” Nếu không bà đây đã bẻ tay anh từ lâu rồi!
Hai người thân mật ngọt ngào, cuối cùng cũng xem như làm hòa rồi.
“Bây giờ có phải anh nên giải thích một chút không, rốt cuộc người phụ nữ kia có lại lịch thế nào?”
Lục Chinh kể hết toàn bộ những gì anh biết cho cô nghe, bao gồm chuyện Hướng Ảnh Tâm ép buộc anh phỏng vấn ở trong bộ chỉ huy vào hôm trước.
Phương Mãn và Trình Cương không dám ở gần, sợ bị Lục Chinh phát hiện ra.