Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 901: Chọc phải người không nên chọc (1)




Hướng Ảnh Tầm hốt hoảng, hai mắt mở mang, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Cô ta chỉ muốn tìm một người phỏng vấn, hoàn thành báo cáo đợt diễn tập quân sự lần này mà thôi.

Đầu dây bên kia, Tống Thanh không nhìn thấy được sự tinh hoàng và luống cuống của cô ta, cho dù nhìn thấy được, cũng chỉ làm theo chuyện cổng.

“... Nếu như cô không phối hợp, chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế, đến lúc đó, tạo thành ảnh hưởng gì sẽ không nằm trong dự tính của chúng tôi đâu.

“Cô uy hiếp tôi?” Hướng Ảnh Tâm đột nhiên siết chặt điện thoại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh, nhưng giọng nói lại đang run rẩy.

“Cô Hướng, có nghĩ nhiều rồi. Tôi nói những lời này, chỉ là làm tròn nghĩa vụ thông báo mà thôi, cô có thể nghe cũng có thể không nghe. Mọi người đều là người trưởng thành, đều có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình, cô cũng thế.”

“Thời hạn cuối cùng là trước 4 giờ chiều nay, nếu cô vẫn còn giữ thái độ như bây giờ thì chúng tôi sẽ hành động ngay tức khắc.”

Nói xong, cúp máy.

Hướng Ảnh Tâm siết chặt ngón tay, cứ như muốn bóp nát điện thoại, cả người đang run rẩy.

Hướng Hải Tân đồng ý sẽ xử lý giúp cô ta... Xoay sang gọi vào một số, đổ chuông 15 giây... không ai nghe máy.

Hướng Ảnh Tâm tức giận đến mức suýt nữa đã ném điện thoại đi để trút giận, cuối cùng vẫn phải kiềm chế lại.

Vào lúc này, cô ta không thể hoảng loạn, phải bình tĩnh...

Suy nghĩ một lúc, cô ta gọi vào máy điện thoại bàn trong nhà, là bà vú nghe máy.

“Xin chào, đây là...”

“Di Trương, phiền dì kêu ba tôi nghe điện thoại.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Cô Cả!” Đầu dây bên kia vui mừng, “Được! Cô đợi một lát, tôi sẽ gọi ông chủ qua ngay, không được cúp máy nhé. Ông chủ biết cô chủ động gọi điện thoại về, chắc chắn sẽ rất vui.”

“Di Trương.” Hướng Ảnh Tầm ngắt những lời dài dòng lôi thôi của bà ta, ánh mắt toát lên vẻ bực bội, tâm trạng tồi tệ, “Phiền dì mau đi kêu ba tôi nghe điện thoại, có việc gấp tìm ông ấy.”

“Được được được, bây giờ tôi đi ngay! Bây giờ tôi đi ngay!”

Khoảng hai phút sau, Hướng Ảnh Tâm bắt đầu hết kiên nhẫn, khi đang chuẩn bị cúp máy thì một giọng nói hồn hậu phát ra từ đầu dây bên kia: “Tâm Tâm?”

Giây phút đó, cô ta lại cảm thấy cay mũi, vành mắt nóng bừng.

Những sự xa cách giữa hai cha con đã thành hình, không phải cứ đi ba câu là có thể tiêu biến.

“Lúc nãy con có gọi vào di động của ba.”

“Vậy sao? Ba ở phòng sách, di động đang sạc trên lầu, không nghe thấy. Dì Trương nói con có việc gấp tìm ba?”

“Chuyện ba đã đồng ý với con vào hôm qua đầu?” Hướng Ảnh Tâm lên tiếng, toát ra giọng điệu oán trách.

“Sao vậy? Ba đã nói chuyện với bác Lưu của con, ông ta nói tổ kiểm tra sẽ về lại Thủ Đô trong hôm nay, không phải như thế sao?”

“Ba có biết không, Tống Thanh cũng ở trong đó! Còn là người phụ trách nữa!”

“Tống Thanh? Đứa con thứ hai của nhà họ Tống?”

“Ngoại trừ cô ta ra còn ai nữa? Lúc nãy cố ta gọi điện thoại cho con, nói rằng nếu chiều nay con không chấp nhận thì cô ta sẽ dùng biện pháp cưỡng chế.”

Hướng Hải Tân bỗng nhiên cau mày, đang tính an ủi vài câu, lời vẫn chưa kịp nói ra thì dì Trương đã cầm điện thoại chạy từ trên lầu xuống, “Ông chủ, có người tìm.”

Ông ta giơ tay nhận lấy, đang định cúp máy, mắt liếc nhấn màn hình, bỗng nhiên khựng lại.

“Tâm Tâm, 10 phút sau ba sẽ gọi lại, ba nghe điện thoại đã.” Dứt lời, không có thời gian nghe đầu dây bên kia trả lời, Hướng Hải Tân đã cúp máy ngay, sau đó vuốt điện thoại, ấn vào nút xanh bắt máy.

“Anh Lưu, chào buổi sáng! Sao lại đột nhiên nhớ ra gọi điện thoại cho tôi vậy?” Giọng điệu mang theo ý cười, Hướng Hải Tân cũng là một con cáo già.

“Tân Tử, chuyện anh nhờ tôi vào hôm qua, e rằng... không thể làm được rồi.”

Lòng trùng xuống, giọng điệu thì vẫn không thay đổi: “Có nghĩa là sao?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Mãi đến khi nụ cười trên môi Hướng Hải Tân cứng đờ mới nghe thấy một tiếng thở dài: “Tôi đã nói rồi, anh phải lo mà dạy dỗ cô con gái kia của anh đi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ gây ra họa lớn. Bây giờ tốt rồi, chọc phải người không nên chọc, anh nói xem... Đúng là hổ đồ mà!”

Cứ mỗi một cầu, tim của Hướng Hải Tân lại trùng xuống một phần, đến khi rơi vào vực sâu, đã không còn cơ hội trở mình nữa.

“Người không nên chọc?” Cổ họng khô khốc, ông ta tháo móc gài trên cổ áo, “Có thể nói cho tôi biết là ai không?”

“Tóm lại là cấp độ anh không thể nào tiếp xúc được.”

Trong lòng Hướng Hải Tân bắt đầu thấy hoảng loạn, bây giờ Lưu Thành đã đến hàm Đại tá, binh nhì gặp ông ta đều phải gọi một tiếng “Thủ trưởng”, là cấp bậc mà ngay cả ông ta còn khó có thể tiếp xúc được ư, có thể tưởng tượng được lai lịch người này lớn đến cỡ nào.

“Người anh em, không phải tôi không giúp anh, mà quả thật không có khả năng đó.”

“Anh Lưu, anh có chỗ khó xử của anh, giữa anh em với nhau không cần nói những điều này. Tâm Tâm quả thật đã bị tôi nuông chiều hư hỏng rồi, nhưng dù sao nó cũng là đứa con gái duy nhất của tôi, chuyện này suy cho cùng vẫn phải giải quyết. Anh xem có thể tiết lộ một ít thông tin, cũng để cho tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu không luống cuống làm bậy thì thật là...”

Nói một nửa, chừa một nửa, đi kèm với tiếng thở dài, khắc họa sâu hình tượng một người cha hiền từ lo lắng cho con gái.

Lưu Thành lung lay, “Thật ra tôi biết cũng không nhiều, nhưng có thể khiến Kiểm sát viên Tổng đích thân nhúng tay vào, anh có thể nghĩ đến cấp bậc cao hơn.”

Hướng Hải Tần suy nghĩ.

“Tất nhiên, còn có một cách nhanh hơn chính xác hơn, đi hỏi thằng con gái của anh, xem nó rốt cuộc đã đắc tội với ai rồi.”

Lúc Hướng Ảnh Tầm nhận được của gọi của Hướng Hải Tân thì đã là 15 phút sau.

“Ba! Chuyện gì vậy? Không phải bác Lưu đã đồng ý giúp con rồi sao.”

“Câm miệng! Con còn dám nhắc đến? Gây ra họa lớn, đã không biết hối cải mà còn có ý đồ muốn lấp liếm. Tâm Tâm, rốt cuộc con đang lừa ba hay lừa bản thân con?”

Họa lớn?

Sắc mặt của Hướng Ảnh Tâm bỗng trở nên trắng bệch, cánh môi cử động, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sao có thể được... trừ việc cô ta từng nói vài câu không hay ho ra thì không còn gì khác nữa mà?

Sao lại trở thành “họa lớn” được?