Ngẩng đầu ưỡn ngực, một đường đi tới, có thể nói là vô cùng trắng trợn và táo bạo.
Trên đường có gặp lính tuần tra ban đêm, sắc mặt của năm người vẫn như thường, không hề né tránh, đường ai nấy đi như thể đang đi dạo dưới vườn hoa nhà mình vậy.
Nhờ bóng tối che giấu nên nhìn nhóm người Đàm Hi cũng chẳng khác gì binh lính bên trong doanh trại đại đội trực thăng lục quân này cả.
Mười lăm phút sau, năm người tiến tới doanh trại chỉ huy.
Đàm Hi rút dao găm ra, xuất hiện sau lưng binh lính như một bóng ma, lưỡi dao kể lên cổ đối phương, một tay khác che miệng anh ta: “Chúc mừng hy sinh, Từ giờ trở đi, anh không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, hiểu chưa?”
“...” Không đáp, cũng không gật đầu. Ánh mắt Đàm Hi sầm xuống, nhấc chân đá vào sau đầu gối anh ta. Anh lính thông tin không giữ được trọng tâm, suýt chút nữa lảo đảo.
“Tôi hỏi anh, anh đã hiểu chưa?” Giọng nói mang theo tia tàn nhẫn, lực tay càng nặng.
Lưỡi dao sắc bén kể lên làn da mỏng manh, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể cứa đứt động mạch chủ.
Đàm Hi lạnh lùng quát: “Nói!”
“Không phải tôi đã hy sinh rồi sao?” Lính thông tin tỏ vẻ, anh ta cũng đang buồn bực lắm đấy, ok?
“... Đáng ra phải biết gật lắc đầu chứ?”
“Người chết còn có thể động à?”
Bên kia, An An và Thẩm Hàn đã liên tục giải quyết bốn người còn lại trong doanh trướng.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao chịu trách nhiệm cảnh báo và theo dõi, phòng ngừa có người đánh lén sau lưng họ.
Đàm Hi ném lính thông tin vào trong một góc, ngồi xuống trước màn hình, bắt đầu thuần thục gõ phím.
Sau khi kiểm tra xác nhận một phen... trước mắt cô chính là thiết bị đầu cuối có quyền điều khiển tối cao ở đại đội trực thăng lục quân.
Không tới hai phút, Đàm Hi đã nhanh chóng biên tập xong trình tự khởi động, kế tiếp là trình tự phóng...
Trong doanh trướng rộng lớn chỉ có tiếng máy chủ vận hành vù vù và tiếng gõ bàn phím không ngừng.
Đàm Hi tập trung tinh thần, vẻ mặt của lính thông tin ở bên cạnh càng lúc càng khó nhìn, không khỏi chửi thần: Kẻ biến thái này ở đầu chui ra, lại có thể hack vào hệ thống chỉ huy như thế...
Toi rồi!
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một hồi âm thanh lớn. Ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc, động tác cũng nhanh hơn.
An An và Thẩm Hàn nhanh chóng nhảy tới bên cửa, một trái một phải, nghiêng người dán sát vào tường, bày ra tư thế phòng ngự tấn công.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao vén rèm nhìn ra, lén quan sát tình hình bên ngoài để tìm nơi phát ra âm thanh lớn kia.
Từ lúc sự việc phát sinh tới lúc có phản ứng, cuối cùng việc ai nấy làm thì toàn bộ quá trình chưa vượt quá ba mươi giây, yên lặng mà bày ra sự phối hợp vô cùng ăn ý.
“Bọn Hứa Trạch thành công rồi!” Hàn Sóc chỉ thấy máu nóng toàn thân như sôi trào, không thể áp chế được sự vui sướng đang ngập tràn trong đầu.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ thắng lợi đã ở ngay trước mắt, chỉ còn cách một đoạn ngắn nữa mà thôi.
Hai tròng mắt Thẩm Hàn cũng sáng lên, đi nhanh tới bên cửa sổ, xốc màn che nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy ở giữa không trung đang bay ngập trời sương khói màu vàng, cùng với tiếng vang lớn kia, cả mặt đất dường như cũng run rẩy theo.
“Đạn giấy?!”
Không phải “đạn” trong “viên đạn” mà là... “đạn” trong “đạn đạo*“.
* Đạn đạo: Tên lửa.
“Thật sự thành công.” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hàn là không thể tin nổi, phản ứng thứ hai là mừng rỡ như
điển.
“Em gái, xem ra tốc độ chúng ta phải nhanh hơn mới được.”
Trong đáy mắt của Đàm Hi xẹt qua một tia tối tăm, bỗng nhiên cô nhếch môi cười, “Hiện tại bắt đầu... đếm ngược!”
Năm.
Bốn.
Ba.
Hai.
Một!
Bùm...
Mười phút trước, bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.
“Phía Đông Bắc ư? Đó là...” Phương Mãn trầm ngâm trong chớp mắt.
“Doanh trại đạn đạo phòng không!” Anh ta và Trình Cương liếc mắt nhìn nhau, gần như lên tiếng cùng một lúc.
Không biết Phương Mãn nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi cực mạnh: “Bọn họ muốn lợi dụng tên lửa để bắn bộ chỉ huy trên không! Không còn kịp rồi... lập tức đánh điện cho doanh trại, làm tốt công tác phòng bị!”
“Lão Phương, cậu đùa cái gì thế?” Trình Cương hơi ngẩn người.
Cho dù đám sinh viên kia có bản lĩnh thật đi chăng nữa nhưng cũng không đến mức... tài năng thông thiện, đánh được cả tới bộ chỉ huy chứ!
“Cậu đừng vội, chúng ta có mật ngữ mệnh lệnh, cho dù bọn họ có đến doanh trại phòng không đi chăng nữa cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.” Trình Cương cực kỳ có lòng tin với hệ thống phòng ngự của bộ chỉ huy Lữ đoàn.
Phương Mãn nghe thấy vậy thì cảm xúc cũng hạ xuống, nhưng trong lòng vẫn cứ có một dự cảm không lành, không tài nào gạt đi được.
“Cẩn thận vẫn hơn, tốt nhất cứ đánh điện thoại cho doanh trại phòng không đi, vừa lúc có thể gậy ông đập lưng ông, sau đó bắt sống ba ba trong rọ!”
“Rõ.”
Trình Cương cầm lấy ống nghe máy bàn, vừa mới gạt được hai con số đã lập tức nghe thấy một tiếng vang lớn truyền tới khiến cho ngay cả núi sông cũng run lên.
“Báo cáo Lữ trưởng!” Một người lính chật vật vọt vào, vẻ mặt không ngừng kinh hoàng, “Bộ chỉ huy trên không của chúng ta bị bắn hủy rồi...”
Phương Mãn hoàn toàn không biết anh ta còn nói gì nữa, ánh mắt như dại ra đầy kinh ngạc, đứng chết sững tại chỗ, vẫn chưa kịp làm ra phản ứng.
Bên tại chỉ còn lại câu nói kia...
Bộ chỉ huy trên không của chúng ta bị bắn hủy...
Bị bắn hủy...
“Lão Phương!” Trình Cương gọi mấy lần mới làm anh ta lấy lại được thần trí, “Con mẹ cậu tỉnh táo lại cho tôi! Chỉ là bộ chỉ huy trên không thôi, chúng ta vẫn còn có bộ chỉ huy mặt đất nữa, lúc nào cũng có thể lật ngược tình thế được, cậu...”
Không đợi anh ta nói dứt lời, lại thêm một tiếng vang nữa nổi lên!
Tiếp theo, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...
Lúc này không còn là cảm giác rung chấn nữa mà là rung động thực sự.
Tường bằng đất nứt toác, sương khói màu vàng tràn ngập trong căn phòng, ngay cả Phương Mãn và Trình Cương đều không tránh khỏi ăn đạn, cả người toàn thuốc màu màu vàng.
Phương Mãn tức đến hộc máu, siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt...
“Đội bảy! Đội bảy! Giỏi lắm! Thật sự giỏi lắm!” Toàn thân run lên, ngực phập phồng.
Gắn từng chữ một, chỉ hận không thể lột da róc xương đối phương ra.