THĂM DÒ
Mắt Phương Mãn sáng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Chinh với vẻ đắc ý, thậm chí còn có cả sự khiêu khích.
Đáng tiếc, đối phương chẳng để ý tới anh ta, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Lữ trưởng Phương vất vả lắm mới hòa được một ván: “...”
Trình Cương tiến lên: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Phạm vi hoạt động trước mắt của đội bảy là cách khu vực 1106 tầm hai kilomet, còn đội ba thì đang lòng vòng ở khu vực đập chứa nước Miệng Cáo
Đập chứa nước Miệng Cá!
Phương Mãn và Trình Cương liếc nhìn nhau, cùng đồng thời nghĩ tới...
“Bọn họ đu dây đổ bộ?”
Anh lính gật đầu: “Sau khi radar bên ta phá giải được hệ thống phản trinh sát của máy bay trực thăng thì đã xác định được sáu phút trước, máy bay chở thành viên đội ba từng xoay vòng quanh trên khu vực đập chứa nước Miệng Cá.”
“Giờ thì sao?”
“Sau khi bổ sung dầu thì đã quay trở về căn cứ.”
Sắc mặt Phương Mãn trầm xuống, ném cho Lục Chinh ánh mắt hình viên đạn. Ngay cả Trình Cương cũng cảm nhận được sự tức giận và buồn bực kia, huống chi là Lục Chinh?
Nhưng người ta căn bản chẳng thèm để ý tới, vẫn mang dáng vẻ mọi chuyện chẳng liên quan tới mình.
Loại công phu dưỡng khí này quả thực... khiến người khác không thể theo kịp.
“Lục Chinh!” Phương Mãn gọi thẳng tên thật của anh, nghiễm nhiên mang thái độ khó chịu, “Đúng là tôi đã coi thường đám sinh viên kia rồi!”
Người do Lôi Thần tự mình dẫn dắt quả nhiên là rất có tài năng.
“Ừ.” Lục Chinh khẽ gật đầu với anh ta, “Biết là tốt, giờ sửa cũng không muộn.”
Trình Cương thầm than thở, hôm nay Lão Phương hình như ăn quả đắng... hơi nhiều rồi.
Phương Mãn cố nén tức giận, quay đầu hỏi anh lính: “Có thể xác định nhân số cụ thể của bọn họ không?”
“... Tạm thời còn chưa thể.”
Trình Cương nhíu mày: “Cậu sợ bọn họ sẽ phân theo tổ để hành động ư?”
Phương Mãn gật đầu: “Nhiệm vụ bên phía chúng ta là quét sạch. Nếu bọn họ tách ra thì khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều.”
“Nếu radar không thể thăm dò, vậy chúng ta cứ dùng biện pháp cũ thôi... đẩy mạnh từ ngoài vào trong, thu hẹp phạm vi tra xét, cuối cùng bắt ba ba trong rọ!”
Phương Mãn lâm vào trầm tư, rất nhanh sau đó...
“Làm theo cách anh bảo đi, điều động binh lực lân cận đến khu vực 1106, từng bước thu nhỏ vòng vây, vây chết đám người đó! Mặt khác, xung quanh khu vực đập chứa nước là vùng dân cư, đội ba sau khi lên bờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn sẽ trốn tới khu dân cư, sắp xếp binh lực, trực tiếp lùng bắt!”
“Rõ!”
Bốn giờ mười lăm phút chiều, mặt trời chói chang xả thẳng xuống đỉnh đầu.
Khu diễn tập 1106, đây là khu vực rừng cây rậm rạp, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh sum suê xanh mướt.
“Em gái ơi, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Mặt mày Hàn Sóc nhăn nhó, mồ hôi chảy ròng ròng xuống hai bên má, làm ướt nhẹp vạt áo trước.
Đàm Hi gạt cành cây trước mặt ra, nghe thấy thế thì mím môi trong chớp mắt: “Không biết.”
“Hả? Chúng ta không thể cứ lang thang mãi mà không có mục tiêu thế này đúng không?” Sớm muộn gì cũng mệt chết, OK?
“Ai bảo cậu là lang thang không có mục tiêu?”
Hủ?
“Chẳng lẽ không phải thế à?”
Khóe miệng Đàm Hi giật giật: “Đối phương có hệ thống radar thăm dò và thiết bị trinh sát không người lái, việc cấp bách bây giờ là phải tránh để bị theo dõi.”
“Tránh thế nào được? Radar vận hành theo sóng điện từ, không nhìn được, không sở được, càng không bắt được. Còn cái thiết bị không người lái gì đó nữa, bay trên trời, chẳng lẽ chúng ta dùng súng bắn rụng được à?”
“Nguyên lý hoạt động của radar là phát ra sóng điện từ và thu về sóng điện từ, dựa vào đó để phán đoán khoảng cách xa gần của mục tiêu, phương hướng di chuyển vân vân... Bởi vì là hiện tượng phát tán nền sóng điện từ phản hồi về thường chỉ chiếm một phần trăm triệu, thậm chí là một phần chục tỷ so với sóng thả ra, cực kỳ mỏng manh.”
Dừng một chút, lại tiếp tục: “Kỹ thuật phản radar là lợi dụng thiết bị hồng ngoại, nhưng trước mắt chúng ta không có công cụ đáp ứng điều kiện này nên chỉ đành phải nghĩ tới biện pháp khác.”
“Biện pháp gì?” Hàn Sóc tỏ vẻ hoài nghi: “Radar đâu phải là thứ nói tránh là tránh được đâu?”
Đàm Hi cười khẽ, liếc nhìn cô nàng: “Không cần gấp, cậu sẽ biết sớm thôi...”
Khi đi bộ tiến vào rừng rậm nguyên sinh, trên đỉnh đầu là bóng cây rậm rạp, nhìn về phía trước cũng chẳng thấy đường đi, Hàn Sóc cảm thấy muốn sụp đổ.
“Đây là biện pháp mà cậu nói à?”
“Có vấn đề gì sao?”
Hàn Sóc nuốt nước bọt: “Tớ chỉ biết là, tiến vào thì dễ, ra ngoài lại khó...”
“Sợ gì chứ? Có Nhiễm Dao ở đây, sẽ không làm lạc mất cậu đâu.”
“Không phải... Tớ vẫn chưa hiểu, cái này thì có liên quan gì tới phản radar giám sát thế?”
Đàm Hi đưa bản đồ cho cô xem: “Nhìn cho kỹ những ký hiệu cấm vào trên này đi.”
“Ký hiệu gì?”
Trong phạm vi diễn tập có cả những khu vực cấm thăm dò đã được quy hoạch, không chỉ sóng điện từ không thể vào được mà thiết bị không người lái cũng không thể tới gần. Kể từ đó, có thể đồng thời chặn được cả hai con đường theo dõi của quân địch.
“Đây là khu vực cấm thăm dò ư?” Hàn Sóc nhìn quanh bốn phía, đập vào trong tầm mắt ngoài cây ra thì vẫn chỉ có cây và cây.
“Ů.”
Bộ chỉ huy.
“Báo cáo Lữ trưởng. Tín hiệu radar không thể phản hồi được vị trí cụ thể của đội bảy.”
Phương Mãn nhíu chặt chân mày: “Thiết bị không người lái thì sao?”
“... Mất liên lạc.”
“Làm ăn kiểu gì thế?” Anh ta vỗ bàn đứng bật dậy, giận không thể át.
Trình Cương không khỏi nhíu mày. Đám sinh viên này thật sự rất lanh lợi.
Phương Mãn nhìn chằm chằm vào bản đồ, bỗng dưng ánh mắt khựng lại, chỉ vào một nơi nào đó bên trên, nghiến răng nghiến lợi: “Khu - cấm - thăm - dò!”
Hứa Trạch giơ tay lên, mọi người đều dừng bước.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có gì nguy hiểm, cậu ta mới tuyên bố: “Nghỉ ngơi tại chỗ.”
Hai chân Hàn Sóc mềm nhũn, ngã ngồi trên bụi cỏ: “Mệt như chó...”
“Câm miệng đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Em gái, có thể dịu dàng với anh tí được không?”
Đàm Hi: “...”