Ôm cây đợi thỏ...
Đây cũng là chuyện làm Hứa Trạch lo lắng.
“Bọn họ dám!” Từ Dương vỗ đùi, lòng đầy căm phẫn, “Trên Nội quy diễn tập đã viết rất rõ ràng là trước khi chúng ta hoàn thành việc ẩn nấp bên trong phòng tuyến thì lữ đoàn không thể tự tiến hành động, thậm chí còn không được hạ bất kỳ mệnh lệnh gì. Nếu bọn họ mai phục ở điểm hạ cánh, vậy chẳng phải chúng ta cũng có thể không cần tuân theo quy tắc diễn tập như bọn họ à?”
Hứa Trạch bình tĩnh hỏi: “Rồi sao? Cậu định làm gì nữa nào?”
“Tớ... tớ đi khiếu nại!”
“Cấp trên là ai chứ?”
Từ Dương cứng họng.
“Cho dù cậu tìm được rồi thì có tác dụng gì sao? Nói thẳng ra là chúng ta đã thua. Thắng làm vua, thua làm giặc, không có bất kỳ quyển lên tiếng nào cả đầu.”
“Thế thì... Không thể xin làm lại một lần nữa à?”
Hứa Trạch trợn trừng mắt, hoàn toàn cạn lời.
Tạ Từ ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng co giật, “Chàng trai à, cậu thật đúng là... quá ngớ ngẩn rồi
đấy.”
Từ Dương hậm hực ngậm miệng, được rồi, là cậu ta chẳng biết gì.
Đàm Hi: “Có thể thay đổi điểm hạ cánh không?”
Hứa Trạch nhìn cô, lắc đầu.
Trong phạm vi mấy trăm kilomet đều là rừng cây, ngoại trừ điểm hạ cánh đã được chỉ định ra thì gần như không thể tìm được khu đất trống nào đủ cho máy bay hạ cánh cả.
“Vậy thì không hạ cánh.” Nhẹ nhàng, bâng quơ.
Hứa Trạch nhíu mày, dường như hiểu ra, “Ý của cậu là... đu dây đổ bộ ư?”
Đàm Hi gật đầu, lấy bản đồ ra, dùng ngón trỏ vẽ một vòng nhỏ lên trên đó: “Ở đây có một bình nguyên núi cao, cho dù là địa thế hay độ cao so với mặt biển thì đều đạt tới tiêu chuẩn để đu dây đổ bộ, hơn nữa còn cách địa điểm hạ cánh khá xa, cho dù đối phương có nhận ra ý đồ của chúng ta thì cũng không thể đuổi tới trong thời gian ngắn một cách dễ dàng được.”
Tạ Từ cũng lấy bản đổ ra nhìn, “Đúng là một chỗ rất hợp lý, xung quanh là rừng cây, tiện cho chúng ta sau khi tiếp đất có thể ẩn nấp ngay lập tức.”
Hứa Trạch gật đầu, “Hoàn cảnh địa hình phức tạp sẽ làm gia tăng khó khăn truy lùng, càng cho chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị hơn.”
Nhưng mà...
“Các cậu có chắc là mình đu dây đổ bộ không vấn đề gì chứ?” Hứa Trạch đảo mắt nhìn mọi người đầy nghi hoặc.
Tạ Từ: “Tớ có thể.”
Đàm Hi và An An liếc nhìn nhau: “Bọn tớ cũng có thể.”
Từ Dương vỗ ngực: “Yên tâm đi, cái gì tớ cũng chỉ học được nửa vời, chỉ có cái này là giỏi nhất.”
Trương Quản và Lưu Minh cũng lần lượt tỏ thái độ.
Thẩm Hàn thì càng không phải nói, lúc tập huấn, thành tích nhảy dù và đu dây của cô ta luôn cao nhất.
Cuối cùng chỉ còn lại Hàn Sóc và Nhiễm Dao.
“Em gái ơi, anh hơi sợ độ cao...”
Còn Nhiễm Dao mím chặt môi, không nói gì, sắc mặt lộ ra vài phần tái nhợt.
“Các cậu...” Hứa Trạch cứ do dự mãi.
Hàn Sóc cắn răng, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chết thì chết thối! Thế nào cũng được! Tớ nhảy..”
Ánh mắt hiên ngang lẫm liệt, vẻ mặt khảng khái chịu chết, người không biết còn tưởng cô nàng sẽ xông lên lấp lỗ châu mai, dữ dội lừng lẫy cơ ấy.
Nhiễm Dao túm chặt đai an toàn sau lưng, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, “Tớ... thấy hơi sợ.”
Đàm Hi thấy cô bạn run rẩy cả người thì mở miệng trấn an nhưng cũng chẳng có hiệu quả mấy.
“Thực xin lỗi, tớ làm liên lụy tới mọi người...” Nhưng Nhiễm Dao thực sự thấy rất sợ!
“Nhiễm Dao, cậu nghe tớ nói này.” Đàm Hi vươn tay ra giữ chặt hai đầu vai cô bạn, “Biểu hiện của cậu lúc huấn luyện rất tốt, có đúng không? Huấn luyện viên còn khen cậu cơ mà, có nhớ không?”
Chần chừ, gật đầu.
“Thế nên, cậu có năng lực làm tốt, chỉ là vì cậu quá lo lắng nên mới thiếu sự tự tin thôi.”
“Tớ có năng lực... làm tốt ư?”
“Đúng!”
“Nhưng cái này không giống huấn luyện...”
Đàm Hi đối diện với cô bạn, “Cùng một phương pháp, cùng một kỹ xảo, ngoại trừ đây là máy bay trực thăng thật ra thì còn có chỗ nào khác nữa đậu nào?”
Nhiễm Dao ngơ ngẩn, cô cũng không nói ra được lý do gì.
“Không phải sợ, coi như là một lần huấn luyện bình thường thôi, cứ thử làm đi, nếu thật sự không được thì chúng ta còn có thể nghĩ cách khác nữa mà.”
Một hồi khuyên bảo cộng thêm cổ vũ, rốt cuộc Nhiễm Dao cũng gật đầu, “Được. Tớ sẽ toàn lực ứng phó, nhưng không cam đoan nhất định có thể.”
“Đừng tự tạo áp lực cho chính mình, làm không được thì bỏ, cũng không phải chỉ có mỗi cách này.”
Nhiễm Dao thở phào một hơi, dường như không còn khẩn trương như trước nữa.
Hứa Trạch ghé lại gần khoang điều khiển, báo cho hai đồng chí phi công lộ tuyến cụ thể. Tạ Từ cùng với Từ Dương, Trương Quán bắt đầu công tác chuẩn bị.
Rất nhanh đã tới địa điểm mục tiêu.
Máy bay trực thăng bay vòng vòng. Hứa Trạch trầm giọng nói: “Toàn bộ đội bảy sẵn sàng, hiện tại chuẩn bị đu dây đổ bộ!”
Tạ Từ làm đầu tàu gương mẫu, nhẹ nhàng, vững vàng rơi xuống đất.
“Người tiếp theo.”
Thẩm Hàn đang định tiến lên thì Hàn Sóc đã giơ tay, “Đội trưởng, để tớ đi!” Chết sớm siêu sinh sớm.
Trước khi nhảy, cô nàng đã nghĩ lại tất cả những kỹ thuật cần có, nhưng khi xuống thật, đầu óc Hàn Sóc hoàn toàn trống rỗng, các hành động đều dựa theo bản năng cả.
Cũng may, bình thường huấn luyện cô không làm việc riêng nên cũng hoàn thành vô cùng hoàn hảo.
“Tớ xuống rồi sao? Cứ thế xuống rồi sao? A ha ha ha ha...” Hàn Sóc ngửa mặt lên trời cười to, trong ngực hào hùng vạn trượng.
Khóe miệng Tạ Từ giật giật, nhìn cô nàng như nhìn kẻ ngốc: “Phiền toái nhường một chút nào, sau lưng còn có người muốn nhảy nữa đấy.”
“... Ờ.” Nước lạnh dội thẳng vào đầu thiếu nữ lạnh thấu tim.
Không tới năm phút đồng hồ, bảy người đã đều chạm đất an toàn, trên máy bay trực thăng chỉ còn Nhiễm Dao, Đàm Hi và Hứa Trạch.
“Đừng sợ, cứ làm như huấn luyện bình thường ấy, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.”
Nhiễm Dao hít sâu, đứng ở bên cạnh khoang cửa, đột nhiên cắn răng, sau đó đu dây thừng vững vàng trượt xuống.
Đến khi hai chân chạm đất rồi, cô còn không dám tin là mình đã thành công.
Tiếp theo, Đàm Hi và Hứa Trạch...
Bộ chỉ huy mặt đất của Lữ đoàn Tia Chớp.
“Báo cáo!” Một binh sĩ đột nhiên đứng lên khỏi máy tính.
Phương Mãn: “Nói.”
“Máy bay trực thăng đội bảy có hành động xoay vòng trên không khu vực 1104 một cách bất thường, đã kéo dài năm phút đồng hồ!”
“Khu 1104?” Phương Mãn nhíu mày, không phải điểm hạ cánh là khu 2210 sao?
Khoảng cách giữa hai địa phương này xa không phải bình thường, sao máy bay trực thăng lại bay về phía đó chứ? Còn xoay vòng nữa?
Không đúng!
Trong đầu Phương Mãn đột nhiên hiện lên cái gì: “Lão Trình! Mau, bản đồ địa hình khu vực...”