Đi bộ khoảng bảy trăm mét, tiểu đội của Đàm Hi dừng lại trước một gò đất cao.
- Hứa Trạch quan sát địa thế, nhìn bốn phía xung quanh. Sau khi xác định chắc chắn không có tai họa ngầm ẩn giấu nào liền tuyên bố: “Nghỉ ngơi tại chỗ, ba phút sau bắt đầu leo lên”
Vừa dứt lời, Hàn Sóc đã tháo bộ trang bị trên vai xuống, ném đi không chút dịu dàng. Sau đó cô bất chấp cả hình tượng mà tìm một bãi đất trống sạch sẽ ngồi xuống, nằm ngửa ra sau, chổng vó lên mà ngủ.
Miệng Hàn Sóc vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Mệt chết đi được ấy... Bộ trang bị này không phải chỉ là 25 kilogam thôi đúng không? Ít nhất cũng phải 30! À không, 35 ấy chứ!”
Đàm Hi chép chép miệng, đá Hàn Sóc: “Cậu chỉ được đến thế thôi à!”
“Tớ không nói dối mà, con bà nó, siêu nặng!”
Đàm Hi: “Nằm nghỉ chút đi”
Hàn Sóc cười he he, lắc mông một cái, dịch người sang bên cạnh, để lại một chỗ trống cho Đàm Hi, còn đưa tay sang vỗ vỗ, “Nào nào nào, ngủ cùng anh đi, tắm nắng thiên nhiên”
“...” Đồ trẻ con!
Ba phút trôi qua rất nhanh.
Hứa Trạch nhìn thời gian: “Đeo trang bị lên, bây giờ chúng ta xuất phát!”
Hàn Sóc không tình nguyện đứng dậy, ngượng nghịu lầu bầu, “Đã đến ba phút chưa? Chưa đến mới đúng chứ? Sao lại qua nhanh như vậy hả? Chẳng khoa học tí nào.”
Lẩm bẩm thôi còn chưa đủ, cô còn cất tiếng hát: “Thời gian đi đâu mất, còn chưa cảm nhận được tuổi trẻ đã già rồi... ưm!”
Đàm Hi bịt miệng cô lại, cánh tay thuận thế ghì chặt cô, đẩy về phía trước, “Đi thôi! Cậu nhiều lời không phải vừa đầu đấy”
Anh Hàn: “...”
Đi thì đi, đừng có động chấn động tay thế chứ... Vượt qua gò đất cao thứ nhất, trạng thái mọi người vẫn khá ổn, một là đã nghỉ ngơi, hai là độ dốc không lớn lắm, nên không quá mất sức.
Cho nên khi Hứa Trạch hỏi “có cần nghỉ ngơi không” thì mọi người đồng loạt lắc đầu.
Hành quân đánh trận, một tiếng trống cổ vũ tinh thần, nhưng cứ mệt lại nghỉ mãi thì cũng không phải cách. Không phải không muốn nghỉ ngơi, mà là một khi nghỉ rồi sẽ không còn nghị lực để xuất phát tiếp nữa.
“Được” Hứa Trạch gật đầu: “Vậy chúng ta đi tiếp thôi!”
Vượt qua gò đất cao thứ hai, đã gần chín giờ sáng, mặt trời ngày càng nhô lên cao, nhiệt độ cũng không ngừng tăng cao.
Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng, mọi người đều cắn răng chống đỡ.
Do vậy thể lực càng tiêu hao nhanh hơn, đã thế không kịp thời bù lại nên hành động bắt đầu càng khó nhọc.
“Này cô em, cậu còn nước không?” Hàn Sóc chống nạnh, bờ môi đã khô đến trắng bệch.
Đàm Hi lấy một bình nước, màu xanh quân đội, số hiệu 113, “Cầm lấy”
Hàn Sóc nhận lấy, lắc lắc, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu không uống nước à?”.
Bình nước vẫn còn đầy nguyên.
“À, vừa rồi tớ lấy ở bên sông đấy”
“Phụt!” Hàn Sóc vừa uống được một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.
“Đây là nước sông à?!” Lên án, ấm ức, đáng thương, “Này, cậu đều quá rồi đấy nhé!”
Đàm Hi không nhịn nổi trợn mắt lườm, “Não cậu bị chó ăn mất rồi đấy à? Nước sông? Thế mà cậu cũng nghĩ ra được?!”
“Thế thì là nước gì?”
“Bên bờ sông có một chỗ giặt đồ, nối ống nước. Tớ lấy nước ở trong ống đó ra. Cậu nói xem là nước gì nào?”
“Nước máy à?”
“Nếu không thì sao?”
“Hừ... chỉ cần không phải là nước sông là được”
“Cậu tưởng tớ bị mất não như cậu à?”
Oán hận trong lòng Hàn Sóc đột nhiên tăng lên, chỉ biết uống nước cho hả giận, ừng ực mấy ngụm, âm thanh vang vô cùng.
“Ai... cậu đừng có uống hết, để lại cho tới một chút chứ?”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ còn lại cho cậu một ngụm”
Kết quả, đúng là chỉ còn một ngụm thật.
“Hàn Sóc! Tớ đánh chết cậu...”
“Giết người rồi! Cứu tối với!”
Bên này gà bay chó chạy, bên kia lại trôi qua tĩnh lặng.
Nhiễm Dao lấy bình nước ra đưa cho An An: “Tớ còn nước này, cậu có uống không?”
“Tớ cũng có”
Nhiễm Dao mỉm cười, cầm bình nước uống từng ngụm nhỏ, động tác nhã nhặn vô cùng.
Nghỉ ngơi tại chỗ một lát, đợi thể lực hồi phục, mười người tiếp tục xuất phát.
Đã vượt qua hai gò cao, chỉ còn lại một gò cao cuối cùng, thắng lợi đang vẫy tay chào đón họ.
Cho nên, dù có khổ sở mệt mỏi thế nào thì trong mắt mọi người vẫn tràn đầy khát khao.
Nhưng Đàm Hi lại thấy mơ hồ bất an.
“Có gì đó không đúng a?” Hứa Trạch nhìn thấy vẻ mặt của cô, khẽ hỏi.
“Nói không thành lời được, nhưng cứ cảm giác có gì đó rất kỳ quái”
Hứa Trạch nhướng mày, “Sắp đến đích rồi, có lẽ không có gì bất ngờ đâu.”
“Cậu không thấy là..” Đàm Hi trầm ngâm một lúc, dường như đang sắp xếp lại lời nói, “Con đường này chúng ta đi quá thuận lợi sao?”
Tuyến đường ban đầu có một con sông lớn, không qua sống không được. Sau khi quyết định thay đổi tuyến đường, trong ba tuyến đường, một tuyến có núi cao, một tuyến có đầm lầy, còn lại một tuyến đường tương đối dễ dàng, gần như không hề do dự gì mà sẽ đưa ra quyết định.
Hình như... trong một chỗ tối tăm nào đó có một bàn tay vô hình đang điều khiển, nhìn giống như là có quyền tự lựa chọn, nhưng trên thực tế chỉ có thể đi đến một loại kết quả.
Cảm thấy đó là một câu hỏi mở, bạn tưởng rằng có nhiều đáp án, có điều thực ra chỉ có một đáp án duy nhất mà thôi!
“Tớ cảm thấy chẳng sao cả, chuyện bình thường nước chảy mây trôi, ở đâu ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy chứ?” Hứa Trạch không cho là đúng.
Đàm Hi cười lạnh, “Có những lúc, quá thuận lợi, quá tự nhiên chính là sự bất thường lớn nhất”
Nếu tất cả mọi chuyện này đều là cố ý sắp đặt, cố tình dẫn dụ, vậy tiếp theo đây...
Càng suy nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!
Hứa Trạch vò đầu, vẻ mặt nôn nóng: “Có phải là cậu nghĩ quá nhiều rồi không?”
Đàm Hi lạnh lẽo liếc nhìn Hứa Trạch, đột nhiên không có ý muốn nói tiếp nữa, mệt mỏi nói: “Có lẽ là vậy?”
Hứa Trạch nghẹn lời.
Cô xoay người rời đi.
Rất nhanh sau đó, sự thật chứng minh rằng những lo lắng của Đàm Hi không phải dư thừa.
Khi họ thành công vượt qua gò đất cao thứ ba, khi trong lòng họ tràn ngập hy vọng rằng chiến thắng đang ở ngay trước mắt, thì lại bàng hoàng nhận ra, không có điểm đích, cũng không có hoa tươi và những tiếng vỗ tay hoan hô.
Đập vào mắt họ là một mảnh đất trống bằng phẳng, cách đó xa xa là một tòa kiến trúc màu trắng, do cách quá xa nên cũng không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể ra sao.
“Đệch! Cái gì thế này?”
“Đã nói là điểm đích cơ mà? Đã bảo là giải thoát cơ mà?”
“Có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?”
“Bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành...”