Tiểu đội gồm mười người rời khỏi khu vực bờ sông, lùi đến một bãi cỏ trống.
Hàn Sóc ném trang bị xuống đất: “Mệt chết anh rồi!”
Đàm Hi lấy ba lô từ trên vai Nhiễm Dao xuống, đặt sang một bên, “Ngồi xuống nghỉ ngơi, bảo tồn thể lực”
Tạ Từ lấy bản đồ trải ra.
Mấy người ngồi quay lại thành vòng tròn. Hứa Trạch giơ tay ra vạch một vùng nhỏ trên bản đồ, “Vị trí chúng ta đang ở là khoảng khu vực này”
Đàm Hi liếc nhìn, cau mày: “Có thể thu hẹp phạm vi lại được không?”
“Ở đây!” Nhiễm Dao đặt cốc nước xuống, chỉ vào một điểm trên bản đồ.
Từ Dương phản ứng nhanh, cũng to miệng nhất: “Có thật không vậy? Cậu đừng có chỉ bừa đấy” Người này đến cả bản đồ cũng không biết xem, cũng quá tùy tiện, có phải trẻ con chơi trò vẽ hình tròn đầu chứ...
“Chính ở ở đây! Không sai đâu!” Nhiễm Dao không hề tức giận, kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ là bẩy rưỡi, mặt trời
hướng Đông, lấy con sống trước mặt để tham chiếu, có thể xác định chắc chắn là chúng ta đang ở hướng Đông Nam, chính là ở mảnh đất này..” Cố khoanh vào một khu vực trên bản đồ, phạm vi nhỏ hơn khu vực Hứa Trạch khoanh khi nãy rất nhiều.
“Sau đó thì sao? Cậu định vị một điểm thế nào được?”
“Hướng gió”
“Cái gì?”
“Bây giờ gió Nam đang thổi, chúng ta đang ở đầu cuối hướng gió, như vậy có thể loại trừ được miếng đất này.” Nhiễm Dao lại chỉ vào một khoảng trống trên bản đồ, “Cuối cùng chỉ còn lại một điểm này
Từ Dương nghe mà không hiểu gì, nhưng không ngăn cản được tâm trạng sùng bái của cậu ta: “Thì ra cậu lợi hại như vậy!”
Nhiễm Dao xua tay, vẻ mặt thẹn thùng: “Cũng không có gì, chuyện này đơn giản thôi mà.”
Từ Dương: “...”
Đơn giản à?
Thế cậu ta chắc là một kẻ “thiểu năng” nhỉ!
Xác định được vị trí đang ở, vậy các tuyến đường có thể lựa chọn cũng nhanh chóng hiện lên rõ ràng.
Tổng cộng có ba tuyến đường.
1. Đi thẳng theo hướng Tây Bắc, quay lại bờ sông, rẽ theo hai hướng trái phải, vượt qua hai ngọn núi, đi khoảng một kilomet nữa là đến được đích.
2. Đi thẳng theo hướng Tây Bắc, quay trở lại bờ sông, rẽ theo hai hướng trái phải, đi bộ bảy trăm mét nữa, rồi vượt qua liên tiếp hai gò đất cao nữa là đến được đích.
3. Đi thẳng theo hướng chính Nam, đi ngược lại với hướng về bờ sông, không cần phải trèo đèo lội suối, cũng không cần qua sông vượt nước, nhưng lộ trình xa nhất, độ dài khoảng năm kilomet, tương đương với đi lại từ đầu một lần nữa.
“Đội trưởng, chọn con đường nào?” Trương Quán lên tiếng. Mọi người không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Hứa Trạch.
“Tuyến đường thứ ba ít chướng ngại vật nhất, nhưng lộ trình lại xa nhất. Tuyến đường thứ nhất và thứ hai đều không khác nhau lắm. Mọi người thấy sao?”
“Tán đồng. Nhưng mà đội trưởng, rốt cuộc chúng ta chọn tuyến đường nào?”
Hứa Trạch ngẩng lên, nhìn Đàm Hi thăm dò, “Cậu thấy sao?”
“Tuyến đường thứ hai” Nhanh nhẹn, dứt khoát, có cảm giác quyết đoán không phù hợp với giới tính.
Ngoài cấu tạo sinh lý và tố chất thể lực bản năng, Đàm Hi gần như không khác gì một người đàn ông thực thụ.
Cứng cỏi, sắc bén, có ý chí mạnh mẽ và nội tâm lớn lao.
“Tại sao lại chọn tuyến đường thứ hai?” Tạ Từ trước giờ vẫn kiệm lời đột nhiên lên tiếng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về Đàm Hi.
“Tuyến đường thứ nhất có hại ngọn núi, nếu xem kỹ độ cao và độ dốc của chúng thì đều không lý tưởng, nên có thể loại trừ ngay. So sánh ra, con đường thứ hai tuy có ba khu gò đất cao, nhưng độ dốc ít, tính ra thì vượt qua dễ dàng hơn nhiều.”
“Nếu thế, tuyến thứ ba không phải càng dễ hơn sao? Không cần leo núi, cũng không phải qua sông” Ý của Từ Dương rất trực tiếp. Ngay từ đầu cậu ta đã cảm thấy tuyến đường thứ ba tốt nhất, bây giờ vẫn kiên định với suy nghĩ ban đầu của mình.
Đàm Hi liếc nhìn cậu ta, như cười như không, “Đầu tiên, lộ trình dài nhất, năm kilomet cho dù con người ở trạng thái tốt nhất, vậy ít nhất cũng cần hai mươi phút. Huống chi hiện giờ chúng ta còn phải vác nặng nữa.”
“Nếu chiếu theo tư duy đó của cậu, tức là vác nặng không thích hợp với việc đi đường, nếu vậy càng không thích hợp với việc leo núi chẳng phải sao? Vậy tuyến đường thứ hai cũng tồn tại vấn đề rất lớn đúng không?”
“Tớ còn chưa nói hết” Đàm Hi trầm giọng, chỉ vào một chỗ trên bản đồ hỏi cậu ta: “Đã nhìn thấy chưa?”
“Cái gì?” Vẻ mặt Từ Dương mơ màng.
Đàm Hi trợn mắt, đang chuẩn bị nói thì Nhiễm Dao đã kêu lên.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô ấy.
“Có sao không?” An An giơ tay lên khẽ vỗ vai an ủi Nhiễm Dao.
“Tớ không sao.” Cô mỉm cười xin lỗi, thuận theo hướng Đàm Hi vừa chỉ: “Ở đây là một cái đầm lầy!”
“Đầm lầy?!” Từ Dương suýt nữa thì nhảy dựng lên, “Ở đâu? Tớ có nhìn thấy gì đâu?”
Nhiễm Dao chỉ cho cậu ta: “Biểu tượng đầm lầy trên bản đồ hành quân là một đường đen nghiêng sang trái bốn mươi lăm độ, giống như một loạt dấu ngắt, chính là chỗ này, cậu nhìn thấy chưa?”
Bởi vì lục địa dùng dấu hiệu màu nâu đậm, còn đầm lầy dùng dấu hiệu màu đen trực tiếp đè lên trên, cho nên không nhìn thấy quá rõ, mà rất dễ bị bỏ qua.
“Đúng là có một loạt dấu ngắt màu đen thật này...” Từ Dương khẽ lẩm bẩm, hơn nữa khu vực đầm lầy đó còn nằm
vị trí bắt buộc phải đi qua của tuyến đường thứ ba.
May quá... Cậu ta vỗ ngực an ủi, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Đầm lầy là điều tối kỵ khi hành quân, tránh được thì tránh, cho dù có phát hiện kịp thời, cũng chưa chắc đã vượt qua được, bởi vì không thể đo đoán được diện tích cụ thể, cho nên tốt nhất là tránh xa!
Nếu như...
Nếu như họ chọn tuyến đường thứ ba, vậy chỉ có hai kết quả. Hoặc là bị mệt đến chết, gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không thấu.
Hoặc là kịp thời phát hiện, quay lại, đi theo tuyến đường thứ hai.
Tóm lại đều là thảm thương không kể xiết.
Trong lòng càng sợ hãi bao nhiêu thì cảm giác khâm phục Đàm Hi càng lớn bấy nhiêu.
“Chị..” Từ Dương đi đến trước mặt cô, cười hì hì gọi.
Đàm Hi cảnh giác liếc nhìn cậu ta, có chút ghét bỏ: “Đừng có gọi bừa, ai là chị cậu hả?” “Chị à! Em quyết định rồi, từ nay về sau sẽ gọi chị là chị Đàm. Có cần em gọi thêm mấy câu nữa để chị thích ứng không?”
Đàm Hi: “...”
Hứa Trạch: “...”
Những người khác: “...”
Không ngờ cậu lại là một Từ Dương như vậy – Một kẻ bợ đít!