Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 815: Đừng nói với anh là em muốn đi lính




“Lão Phó, cậu làm sao thế?” Chu Dân nhận ra được cảm xúc của anh ta không đúng lắm.

“Không có việc gì.”

“Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề kỳ quái này thế?”

Phó Kiêu xua tay, ý bảo không cần quan tâm, “Thuận miệng hỏi thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.”

Chu Dân “ổ” một tiếng, có vẻ không tin cho lắm.

Đúng thế, có một số việc phải tự mình nghĩ thông suốt, người ngoài không thể nào can thiệp được, “Đúng rồi, cho tôi điếu thuốc đi, đừng có hút mảnh như thế...”

“Xấu tính xấu nết!”

Cửa vừa mới được mở ra, Đàm Hi lập tức xông về phía toilet.

Rất nhanh từ trong đã có tiếng nước chảy truyền ra.

Lục Chinh sở cánh mũi, có phải anh đã đùa hơi tàn nhẫn nên làm tổn thương tới lòng tự trọng của cô nhóc này rồi không?

Xoa dầu gội đầu tới ba lần, lại tắm sạch sẽ toàn thân, lúc này Đàm Hi mới tắt nước, quấn khăn tắm đi ra.

Ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông lập tức thay đổi, dường như đã có thêm lửa nóng.

Bởi vì điều kiện của nhà khách không tốt cho lắm nên “khăn tắm” cung cấp cũng không dài và rộng như ở các khách sạn chuyên dụng được, chỉ hơi dài hơn khăn lông bình thường một chút mà thôi, nếu không phải do Đàm Hi gầy, ngực lại chẳng thì có lẽ chiều dài này có khi chẳng đủ bọc hết một vòng.

Độ rộng thì càng không cần nói, chỉ miễn cưỡng che được tới bắp đùi, đấy là trong tiền để lộ “bán cầu” cả trên lẫn dưới mới có thể che giấu được tới mức này.

Quấn lên còn dụ người hơn lúc không mặc gì.

Dù sao, Nhị gia chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức có phản ứng.

Đàm Hi cũng đã dự đoán được rồi nên chẳng cảm thấy kinh ngạc hay xấu hổ gì, ngược lại còn kiêu ngạo ưỡn ngực, cằm hếch lên như một con công kiêu kỳ, nghênh ngang bước qua trước mặt người đàn ông.

“Nhóc con, em cố ý đúng không?” Lục Chinh hơi dùng sức thì thân thể mềm mại đã rơi vào lòng, mềm mại thơm tho.

“Anh nói gì cơ? Sao em chẳng hiểu gì hết?” Mắt to chớp chớp, cực kỳ vô tội.

Lục Chinh cọ nhẹ hai cái: “Giờ đã hiểu chưa?”

Đàm Hi cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, hai má lập tức đỏ lên: “Lưu manh...”

“Ngoan, đây là người đàn ông của em đấy.” Nhị Gia cường điệu thân phận.

Đàm Hi bị câu nói này của anh làm cho phì cười, nói đúng ra, là bị lấy lòng rồi. Giơ tay xoa đầu anh như đối đãi một con chó béc giê khổng lồ: “Ngoan, rất có tính tự giác.”

Anh cũng chẳng giận, bên môi còn tràn ra một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy... có phải nên khen thưởng không?”

“Khen thưởng gì cơ?”

“Em.”

“Em đang trong thời kỳ sinh lý, phải làm sao đây?” Đàm Hi bưng vẻ mặt “thương mà không giúp được gì”, trong mắt lại không nên được vẻ vui sướng khi thấy có người bị xui xẻo.

Lục Chinh lập tức thấy ảo não trong lòng.

Hít sâu, dường như hạ quyết tâm thật lớn, sau đó buông cô ra, ánh mắt cũng tràn ngập kiên định, nhưng động tác lại hơi hiện vẻ lưu luyến, thậm chí còn miết mạnh lên eo Đàm Hi hai cái như một đứa trẻ giận dỗi.

Đàm Hi xoay người ngồi xuống mép giường, thuận tay kéo khăn lông, bắt đầu nhàn nhã lau khô tóc.

Chân dài miên man, da trắng như sứ, xương quai xanh mê người, không có chỗ nào không trêu chọc cõi lòng người đàn ông.

“Anh đi tắm.” Người đàn ông khàn giọng nói một câu, còn chưa nói xong đã chạy trối chết.

Đàm Hi cười nằm ngã ra giường, tiếng cười trong trẻo như chuông gió.

Cách một cánh cửa, Lục Chinh tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể không nhẫn nhịn.

Thôi tắm đi... Tắm nước lạnh...

Chờ anh tắm đi ra thì Đàm Hi đã lau tóc xong, vì không có máy sấy nên đành phải để mái tóc còn ướt nửa rũ ra sau lưng.

Giờ phút này, cô đang nằm bên mép giường, tia nắng buổi sáng phủ lên sườn mặt xinh đẹp của cô một tầng ánh sáng vàng tươi, không còn vẻ tinh ranh, sự sắc bén trên người cũng biến mất, cô trở nên vô cùng ấm áp và nhu hòa.

Lục Chinh không khỏi bước nhẹ chân, đi tới phía sau thiếu nữ, thò tay kéo cô vào lòng.

“Suy nghĩ gì thế? Hả?”

Đàm Hi không quay đầu lại mà mặc để anh ôm: “Đại Điểm Điểm, em đã biết rồi.”

“Biết cái gì?”

“Mục đích của đợt tập quân sự lần này.”

Ánh mắt Lục Chinh căng thẳng: “Rồi sao?”

“Anh không hỏi sao em biết được à?” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi kinh ngạc.

“Sớm hay muộn cũng sẽ truyền ra ngoài mà.”

Lần này, công văn tuyển quân vào bộ đội đặc công từ sinh viên vẫn chưa được mã hóa nên trong quân khu cũng có nhiều người biết, một ít tin tức bị truyền ra cũng là bình thường.

Thậm chí, chính đám người ông Cát cũng mong nó có hiệu quả như thế.

Chỉ cần có người hứng thú thì còn sợ không tuyển được hạt giống tốt sao?

Đây là một hồi lựa chọn hai chiều.

Bọn họ khảo nghiệm sinh viên, đồng thời chẳng phải sinh viên cũng sẽ có cái nhìn thẳng thắn về quân đội sao?

Kiểu gì cũng sẽ có người không mời mà tới, thế nên có thể giải thích được tại sao lần này tham gia tập quân sự lại tàng long ngọa hổ như thế.

Chỉ dựa vào hạng mục bắn súng không lâu trước đây, ngoài cô bé của An gia kia được điểm tuyệt đối thì còn có rất nhiều người biểu hiện cực kỳ ưu tú.

“Cũng đúng, ngay cả em còn biết, những người khác chỉ cần lưu tâm một chút sao có lại thể không biết chứ?” Đàm Hi cười.

“Em muốn nói cái gì?” Người đàn ông ghé vào tai cô, “Đừng nói với anh là em muốn đi lính đấy.”

“Sao có thể!” Đàm Hi trừng mắt lên.

Lục Chinh cười, âm thanh trầm thấp và từ tính phát ra từ lồng ngực nghe cực kỳ êm tai.

“Nhưng em muốn tham gia lần diễn tập thực chiến cuối cùng kia.”

Thu lại nụ cười, anh lập tức hỏi lý do.

Đàm Hi cũng không giấu giếm: “Người được hạng nhất có thể tới tổng quan khu tham quan mà.”

“Em muốn tới đó?”

Cô gật đầu.

“Tại sao?”

“Muốn tận mắt nhìn ngắm nơi mà anh đã từng đầu rơi máu chảy.” Còn muốn xem hồ sơ tuyệt mật về người kia nữa.

Lục Chinh cười, cắn lỗ tai cô, nhẹ nhàng mút mát: “Được, anh hứa với em...”