Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 814: Phó kiêu nhìn thấy rồi




Khóa cửa phòng làm việc lại, hai người rời đi.

Vẫn duy trì khoảng cách nửa bước, sóng vai bên cạnh nhau.

Trong lúc đi, chẳng ai nói câu nào.

Cho dù có ai nhìn thấy cũng không cảm thấy giữa hai người có vấn đề gì... thật ra là “vấn đề” rất lớn.

Vẫn duy trì trạng thái như thế, hai người ra khỏi tòa nhà chỉ huy, lại đi vào cổng nhà khách cách đó không xa.

Hết thảy đều bình tĩnh, thản nhiên, hợp tình hợp lý.

Hai người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng, không hề có biểu hiện lén lút, có tật giật mình.

Cho dù cả hai có cùng đi vào nhà khách thì chắc cũng chẳng có ai có suy nghĩ gì nhiều.

Dù sao, người kia cũng là “Lôi Thần” đỉnh đỉnh đại danh cơ mà!

Thích loại con gái nào mà chẳng có, sao có thể là Đàm Hi chứ?

Phó Kiểu thu lại ánh mắt, tay phải đặt trên vô lăng xe việt dã, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, khói trắng uốn lượn.

Cửa sổ xe vừa lúc nhìn thẳng về phía cửa tòa nhà chỉ huy, cũng có thể nhìn thấy nhà khách ở cách đó không xa.

Mà anh ta lại đang ngồi trên ghế lái, vừa vặn nhìn thấy hết tràng cảnh này.

Đàm Hi?

Lục Chinh?

Hai người kia...

“Lão Phó! Cái thằng nhãi này, dám trốn ở đây hút thuốc, giỏi thật đấy!”

Chu Dân mới ăn xong bữa sáng ở nhà ăn, vừa ra tới cửa, tùy ý liếc mắt một cái thôi, không ngờ lại bắt được một con chuột lớn như vậy.

Anh ta đi vòng đến bên kia, kéo cửa bên ghế phụ ra, không mời mà tự ngồi lên.

“Lão Phó, người nói thì phải có người nghe chứ, cậu có hiểu không hả.” Nói xong Chu Dân liền duỗi tay ra trước mặt Phó Kiêu, đầu ngón tay còn khẽ động.

“Cút đi.”

“Ở hay, mới sáng ra mà đã ăn thuốc nổ rồi à? Sao lại nóng nảy thế?”

Phó Kiểu không thèm để ý tới anh ta, nhíu chặt mày.

Chu Dân làm chính ủy nhiều năm như thế cũng chẳng phải kẻ tầm thường, xem mặt đoán ý là kiến thức cơ bản rôi!

“Nói nghe xem, ai chọc cậu hả? Để người anh em đây đi báo thù cho cậu.”

Phó Kiều vẫn im lặng như cũ.

Ánh mắt Chu Dân hơi lóe: “Chẳng lẽ cậu bị ai phê bình? Cái này thì tôi không giúp nổi rồi, sao có thể đi đánh lộn với cấp trên được đúng không? He he... Thực ra, làm gì có ai không làm sai bao giờ chứ? Quan trọng là biết sai để sửa, phải sống tích cực! Tôi nói cho cậu nghe này.”

“Xuống xe.”

Chu Dân nghẹn họng: “Cậu nói gì hả?”

Phó Kiều lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt còn sắc bén hơn dao tới ba phần: “Còn lảm nhảm lung tung nữa thì cút xuống cho tôi!”

“Này này này! Đừng tưởng cậu là Tiểu đoàn trưởng mà to nhá, tốt xấu gì tôi cũng là chính ủy đồng cấp...” Có người nào chẳng nể mặt mũi anh em như cậu không hả?

Chu Dân tỏ vẻ bị nội thương.

Phó Kiều vẫn đắm mình trong suy nghĩ riêng, chẳng rảnh để bận tâm chuyện khác.

Chu Dân thấy thế thì trong lòng khẽ động.

Dáng vẻ này, chẳng lẽ... gặp phải chuyện gì đáng thất vọng lắm sao?

Chợt anh ta thu lại nụ cười, “Lão Phó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho rõ ràng xem nào.”

“Chu Dân, tôi hỏi cậu nhé, ấn tượng của cậu về Đàm Hi thế nào?”

“Khụ, cái này hả? Cậu có cần tới mức đó không?” Ngoài miệng Chu Dân tỏ vẻ oán hận nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, “Đàm Hi sao, là một cô bé rất có thiên phú, ngộ tính cao, xương cốt cứng, miệng lưỡi sắc sảo,“ Dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Tóm lại, là người cực kỳ khó giải quyết!”

“Lôi Thần thì sao?”

“Cậu hỏi người hay là đối tác chiến đặc biệt?”

“Người.”

Chu Dân trầm ngâm trong chớp mắt, không hề nhẹ nhàng như vừa rồi khi đánh giá Đàm Hi nữa, có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra là lúc này mình đang trịnh trọng thế nào...

“Nói thật thì hiểu biết của tôi về anh ta chỉ giới hạn trong việc nghe người khác kể về những sự tích huy hoàng thôi. Dường như đây không phải là một người mà là...” Anh ta dùng một chút như tìm từ để nói, “Mà là biểu tượng tinh thần nào đó. Một người lính mà có thể làm được tới bước này, cho dù giờ phút này anh ta có còn trong quân ngũ hay không thì cũng đã rất thành công.”

Phó Kiểu gật đầu: “Anh ta là một tồn tại như thần thoại.”

Nhưng một màn mà anh ta vừa thấy lại gần như đã phá hỏng thần thoại đó!