Trong lòng có việc nên đứng ngồi không yên.
Giờ phút này, Đàm Hi đã cảm nhận được đầy đủ trạng thái đó. Nhìn trời đã sắp tối tới nơi, màn đêm đang dần buông xuống nhưng cô vẫn chưa nghĩ xong việc có nên đi tìm Lục Chinh không.
Không đi ư?
Không cam lòng.
Đi sao?
Điều kiện hiện thực lại chẳng cho phép.
Đầu tiên, ký túc xá đóng cổng lúc bảy giờ mười lăm phút, mà giờ đã là bảy rưỡi rồi, chỉ có thể vào mà không thể ra.
Cho dù có “vượt ngục” thành công thì cô kiếm đâu ra xe việt dã mà đi chứ?
Phải biết rằng, ký túc xá nữ cách nhà khách một đoạn rất dài, không thể nào dùng chân mà đi được.
Tóm lại, kế hoạch “lẻn vào phòng của Đại Điểm Điểm, tắm rửa sạch sẽ, cởi hết, sau đó nằm nghiêng trên giường tạo dáng õng ẹo” của cô đã hoàn toàn - phá - sản!
Đàm Hi thở dài một cái, chấp nhận số phận mà cầm lấy chậu rửa mặt và khăn lông, xem ra tới nhà tắm công cộng vẫn là phù hợp với cô nhất.
Lúc này, cô cực kỳ hy vọng có thể có được một cái điện thoại.
Nhưng mà... điện thoại cũng nộp lên rồi còn đâu!
Đau lòng quá...
Đêm đó, Đàm Hi tưởng rằng mình sẽ trằn trọc không ngủ được, không ngờ lại ngủ như lợn chết. Đến cả khi mấy người Hàn Sóc ra khỏi phòng đi ăn sáng mà cô cũng không biết gì.
Tại sao tỉnh dậy ư?
Bị người ta gọi dậy chứ sao!
“Bạn học Đàm... Bạn học Đàm...”
Đột nhiên cô mở bừng mắt ra. Gương mặt đoan chính của Tiểu Lưu đập vào mắt, Đàm Hi ngẩn người.
“Ôi... cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Có... có chuyện gì à?”
“Lãnh đạo bảo cô tới tòa nhà chỉ huy, xe việt dã đã chờ ở dưới lầu.”
Đàm Hi lập tức ngồi bật dậy, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, “Có xe hả?”
Tiểu Lưu gật đầu.
Đàm Hi mặc quân phục lên người với tốc độ nhanh nhất, lại chạy đi rửa mặt như một cơn gió, chỉ năm phút sau đã chuẩn bị xong hết: “Tôi xong rồi, đi thôi!”
Bộ dạng hấp ta hấp tấp khiến cho Tiểu Lưu không khỏi trợn mắt há mồm.
Đột nhiên, Đàm Hi khựng bước chân, “Tôi có thể hỏi một chút, là... vị lãnh đạo nào không?”
Tiểu Lưu lắc đầu: “Tôi không rõ lắm.”
Lái xe cũng là người quen.
Chính là cậu lính trẻ hay thẹn thùng hôm qua.
“Hi, lại gặp rồi “ Tâm tình Đàm Hi tốt nên nụ cười cũng cực kỳ xán lạn.
“Chào bạn học!” m thanh anh ta cũng không to lớn vang dội lắm, nụ cười lại hơi khờ khạo.
Đàm Hi tự giác kéo của ghế phụ ra, ngồi lên, thắt chặt dây an toàn.
Nhớ ra thì cô cũng đã từng ngồi xe việt dã rồi, chờ cơ hội thử lại một lần xem sao...
He he!
Phong cách của trộm.
“Tên tôi là Đàm Hi, tên anh là gì thế?”
“Phương Luân.” Cậu lính trẻ đáp lại, nói xong lại cười khẽ hai tiếng, “Tên tôi nghe không được xuôi tai cho lắm.”
“Anh là người vùng Đông Bắc à?”
“Chuẩn! Hắc Long Giang!”
Thảo nào lại cao lớn như thế, cũng phải cao tới một mét chín đấy.
“Khụ... đồng chí Tiểu Phương à, anh có thể cho tôi biết là ai bảo anh tới đây hay không?”
“Đội trưởng Thời.”
Đàm Hi “ổ” một tiếng, như suy tư gì đó.
“À... bạn học Đàm Hi...”
“Sao hả?”
“Cô... lần tới đừng gọi tôi là Tiểu Phương nữa có được không?”
“Xưng hô này có vấn đề gì à?”
“Tiểu Phương, Tiểu Phương(1) nghe cứ giống giống “Tiểu Phương(2), quá nữ tính!”
(1) Tiểu Phương: 2/15 - Phương trong chính trực, đứng đắn”.
(2) Tiểu Phương: 2/2 - Phương trong “hương thơm” hoặc “hoa cỏ“.
Đàm Hi không nhịn nổi bèn bật cười, sau đó lập tức nghiêm mặt đáp: “Được, thế sau này tôi gọi anh là “Tiểu Luân nhé?”
“Được! Thực ra đồng đội của tôi toàn gọi tôi là “Luân Tử” hoặc “Bánh xet”
*Bánh xe: Luân Thai.
Hai người đi một mạch tới tòa nhà chỉ huy.
Phương Luần dừng xe lại: “Bạn học Đàm, tới nơi rồi.”
Đàm Hi mở cửa xe ra, nhảy xuống, vẫy tay với cậu lính trẻ: “Cảm ơn anh nhá!”
Nói xong liền đi thẳng vào bên trong.
Lúc này, binh sĩ đứng gác ở ngoài không ngăn cản cố nữa mà cho đi qua luôn.
Phương Luân nhìn theo bóng dáng tràn ngập sự vui vẻ của thiếu nữ thì ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng xán lạn.
“Sinh viên à... thích thật!”
Trong mắt lại không thể che giấu được sự hâm mộ và khát khao.
Đến tận khi bị một tiếng ho khẽ cắt ngang suy nghĩ, đồng tử Phương Luân lập tức co lại, đẩy cửa xe ra theo phản xạ có điều kiện, nhảy xuống, đứng nghiệm làm quần lễ...
“Chào buổi sáng, lãnh đạo!”
Phó Kiêu gật đầu, đáp lại một tiếng cho có, vẫn ít nói ít cười như cũ.
“Nếu không có việc gì, vậy tôi...”
“Vừa rồi người đi vào đó là ai thế?” Phó Kiểu mở miệng hỏi.
“Một sinh viên, tên Đàm Hi.”
Người đàn ông lập tức nhíu chặt mày, “Ai bảo cậu đưa cô ấy tới đây?”
“Đội trưởng Thời.”
Mặt mày Phó Kiêu trầm xuống.
Phương Luân thấp thỏm không yên.
Cuối cùng... “Tôi biết rồi, cậu đi huấn luyện đi.”
“Nhưng mà xe...”
“Chút nữa tôi có việc cần dùng, cậu đưa chìa khóa cho tôi.”
“Vâng!”
Đàm Hi đi lên lầu hai, đi dọc hành lang tìm từng phòng một, rốt cuộc cũng thấy một căn phòng với cánh cửa khép hờ.
Tay chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa, cẩn thận đặt tay lên then cửa, sau đó chậm rãi đẩy ra...
Lục Chinh mặc thường phục ngồi sau bàn công tác, trên cầu vai là một hoa một sao”, đẹp trai quá mức bình thường.
Nghĩ mới nhớ, đây là lần đầu tiên Đàm Hi thấy anh mặc như thế, toàn thân lộ ra hơi thở cấm dục tuyệt đối.
Đàm Hi nhìn mà hai mắt bắn đầy tim hồng.
Quân phục thật hấp dẫn...
“Em còn định đứng ở ngoài cửa bao lâu hả?” Người đàn ông không ngẩng đầu lên, bút trên tay vẫn đang không ngừng nghỉ.
Đàm Hi nhướng mày, không nói gì, cũng không động đậy, cứ nhìn chằm chặp vào anh với ánh mắt sáng quắc.
Dường như cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng đang dán chặt vào người mình, rốt cuộc Lục Chinh không nhịn được mà phải ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, cô nhóc nhoẻn miệng cười với anh.
Lúc này mới nhấc chân tiến vào, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cạch!
Thuận thế cải khóa.
“Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, đứng ở cửa lén la lén lút giống cái gì chứ?” Người đàn ông trầm giọng, có vài phần nghiêm khắc.
Đàm Hi lại chẳng để tâm, hỏi lại theo lời anh, “Đúng thế, giống cái gì nhỉ?”
Ngón trỏ xoa cắm như thể đang tự ngẫm triết lý cuộc đời.
Đột nhiên, mắt thiếu nữ sáng lên, “Em biết rồi! Đây là dáng vẻ của yêu đương vụng trộm.”
Sắc mặt Lục Chinh lập tức tối sầm.
Đàm Hi nhún vai: “Chỉ đùa tí thôi mà, không ảnh hưởng toàn cục”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen láy và thâm trầm như hai viên ngọc.