“Ối chà, tính tình cô gái nhỏ đây sao mà nóng thế!” Hứa Trạch cười.
“Nóng cái đầu cậu! Tớ đây là cô gái nhỏ, cậu là tiểu soái ca! Không! Tên mặt trắng!”
Hứa Trạch sở mũi, lúc nãy còn bình thường mà, sao lại tức giận rồi?
Chẳng phải chỉ gọi một tiếng “cô gái nhỏ” thôi sao, có đáng thế không?
Phụ nữ đúng là thứ sinh vật kỳ lạ.
Hứa Trạch tỏ vẻ: Ông đây không bao giờ muốn hiểu!
“Không nói thì tớ đi đây” Đàm Hi cất bước.
“Đừng mà...” Hứa Trạch chặn đường cô, “Tìm một nơi nói chuyện nhé?”
“Chỗ này không được?” “Nhiều người quá.”
Đàm Hi cảnh giác: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
Hứa Trạch không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng.
Đàm Hi nhìn hiểu ra.
Cậu ta nói... Lính đặc công sinh viên.
Đàm Hi trầm ngâm trong chốc lát, “Đi đến sân huấn luyện, chỗ đó ít người.”
“Được!” Hứa Trạch nhanh chóng đồng ý.
Dưới nắng chiều, tia nắng màu vàng tổ viền cho từng đám mây. Gió thổi qua, kéo theo làn hơi nóng bức.
Trên sân huấn luyện không bóng người, một nam một nữ đi sánh vai nhau.
“Nói đi, cậu muốn nói chuyện gì?”
Hứa Trạch thổi những sợi tóc rơi trên trán, “Chắc cậu hiểu rõ mục đích lần huấn luyện này, có suy nghĩa gì không?”
“Không có.”
“Đàm Hi, cậu nghiêm túc một chút!”
“Trông tớ không nghiêm túc sao?”
Hứa Trạch xoay đầu, nhìn chằm chằm vào cô, “Đúng!”
Đàm Hi dừng bước, nhìn lại: “Được, vậy bây giờ tớ nói cho cậu biết, tớ rất nghiêm túc.”
Hứa Trạch tỏ vẻ dò xét, một lúc sau, không khỏi xác nhận lại lần nữa: “Cậu chắc chắn không phải đang nói đùa?”
“Chắc chắn.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn trở thành lính đặc công?” Hứa Trạch chỉ cảm thấy khó tin.
Đàm Hi nhìn cậu ta một cách kỳ quái, “Tớ không phải cậu, không có giấc mơ quân nhân giàu lòng kiên cường và ý chí hy sinh.”
“Cậu biết ý nghĩa của việc trở thành lính đặc công không?”
“Rửa tai lắng nghe.”
Hứa Trạch phấn chấn tinh thần, khóe mắt toát lên một niềm tự hào, “Đầu tiên, cậu có thể mặc lên mình bộ đồng phục tác chiến màu rằn ri...”
Khóe môi Đàm Hi co giật.
“Khụ... Tất nhiên, đây không phải là trọng điểm. Trong điểm là từ nay về sau, cậu sẽ không giống với các binh lính khác!”
“Ö.”
“Cậu sẽ tiếp nhận sự huấn luyện tàn khốc nhất đỉnh cao nhất, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất gian nan nhất. Mỗi giờ mỗi khắc đều dấn thân vào mạo hiểm, mỗi phút mỗi giây đều có thể dâng lên tính mạng của mình. Nhưng cái chết của cậu sẽ không hề trở nên vô nghĩa, có thể sẽ nhận được huân chương, cũng có thể được chôn cất trong nghĩa trang liệt sĩ...”
Đàm Hi càng nghe càng cảm thấy không đúng, thế nào mà nghe cứ như sắp đi tự sát vậy.
Hứa Trạch đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình: “Trở thành lính đặc công, hôm qua cậu có thể còn ở Châu Phi duy trì hòa bình, hôm nay lại ở Trung Đông chống lại tổ chức khủng bố cực đoan, kích thích không? Thú vị lắm đúng không?”
Hai mắt cậu ta phát sáng lên, cứ như ngọn lửa bùng cháy, nóng bỏng bức người.
Đàm Hi: “Đây chính là lý do để cậu nhất định phải trở thành lính đặc công?”
“Không chỉ như thế! Đây là một sự vinh dự, có thể khiến người ta lao vào như con thiêu thân.”
“...”
“Cậu chỉ có phản ứng thế thôi sao?” Hứa Trạch thấy vẻ mặt của cố bình tĩnh, chứ không hề kinh động dâng trào, nhiệt huyết số sục như trong tưởng tượng, không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Nếu không thì sao?”
“Ít ra cũng phải phụ họa vài tiếng chứ!”
“Ờ, cậu nói rất hay, cũng rất sinh động. Tập làm văn thời trung học chắc từng được điểm tối đa đúng không?”
Hứa Trạch phấn chấn tinh thần: “Vậy cậu có thấy động lòng không?”
Đàm Hi lắc đầu: “Tớ là người tầm thường, để ý đến thực tế, thích so đo sự được mất. Đổi cách nói khác, tớ cho đi là muốn nhìn thấy được hồi báo.”
“Cậu không cho đi làm sao biết được có hồi báo hay không?”
“Vì thế tớ sẽ tính toán trước. Cũng giống như giám đốc đầu tư, trước khi quyết định quyết sách của một hạng mục đầu tư nào đó, họ sẽ luôn tiến hành phân tích số liệu, bên trong bao gồm nhiều mặt như lợi nhuận tương lai, mức độ rủi ro, ảnh hưởng tổng thể, và tiềm lực có thể tiếp tục phát triển...”
Lòng Hứa Trạch chùng xuống: “Cậu muốn nói gì?”
“Tớ là một thương nhân, chỉ quan tâm đến lợi ích, lại tham sống sợ chết, cho nên việc vô tư cống hiện không phải là phong cách của tớ. Tớ cũng sẽ không ép buộc bản thân đi làm những việc tớ không thể làm được. Cậu cảm thấy, kiểu người như tớ, có thể trở thành một lính đặc công hợp cách không?”
Hứa Trạch cạn lời.
Thật ra cậu ta rất muốn nói, cậu không cần phải thẳng thắn, hạ thấp bản thân như thế. Nhưng trong lòng Đàm Hi hiểu rõ, những lời cô nói không hề có một câu giả dối.
Thương nhân theo đuổi lợi ích, chẳng có gì đáng xấu hổ.
Nói cô nhỏ mọn cũng được, tự tư cũng đành, kiếp trước đã không lấy đức báo oán”, kiếp này sẽ càng không.
Chức trách của quân nhân, cô không đảm đương nổi.
Vinh dự của lính đặc công, cô cũng không hưởng thụ được.
Vì thế thương trường vẫn thích hợp với cô hơn.
Lừa gạt, tính kế, cũng rất thú vị!
Hứa Trạch cảm thấy thất bại, “Tớ nói cậu đó, sao không nghe thấm được câu nào vậy?!”
“Ha...” Đàm Hi cười lạnh, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới: “Tớ có trở thành lính đặc công hay không, có liên quan gì đến cậu? Cậu có quyền theo đuổi giấc mơ, cũng có tự do lựa chọn, hai cái này không ảnh hưởng đến nhau. Vì thế, cậu dựa vào gì can thiệp vào chuyện của tớ:
Hứa Trạch tức muốn hộc máu, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh của Đàm Hi, lại ép buộc kiềm chế lại.
Cậu ta cứng giọng nói: “Tin tức gần đây nhất, 10 ngày đầu sẽ tiến hành phương thức huấn luyện phổ thông, cũng tức là giống với chúng ta như bây giờ. Sau đó, sẽ chọn ra những người có tiềm lực tiến hành huấn luyện cường độ cao trong 10 ngày còn lại, cuối cùng tiến hành diễn tập thực chiến một lần với đội đặc công quân khu Tây Nam. Tô đạt chuẩn sẽ được kết nạp vào trong đội ngũ lính đặc công dự bị, tiếp tục các hạng mục huấn luyện và sát hạch kế tiếp.”
Đàm Hi cân nhắc nửa ngày, vẫn thấy không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến tớ?”
Hứa Trạch trợn mắt, giơ tay ra khoác hờ lên vai cô: “Bà cô à, cậu nghe cho rõ đây, diễn tập thực chiến sẽ tiến hành theo hình thức tổ, có thể tự do bắt tổ. Một khi tổ chết trận, vậy thì tất cả thành viên trong tổ đều sẽ pass, hiểu chưa?”
“Cậu muốn tớ gia nhập?”
“Tất nhiên, theo quan sát của tớ, tố chất tổng hợp của cậu không tồi đâu.”
“Ha ha... Cảm ơn đã khen.”
“Không cần khách sáo!” “Bỏ tay xuống.” Đàm Hi trầm giọng.
Hứa Trạch cười cợt nhả, “Tôi cứ khoác lên đấy, trừ phi cậu đồng ý đến lúc đó vào chung một tổ với tớ.”
Nắng chiều kéo dài chiếc bóng của hai người, trên sân huấn luyện mênh mông, trông rất có cảm giác như đang dựa dẫm vào nhau.
Mà tất cả những điều này lại rơi vào hai đôi mắt đen láy đứng cách đó không xa.
Thời Cảnh chậc một tiếng: “Lão Lục à Lão Lục, phía trước xuất hiện tình địch, cậu nguy hiểm rồi...”