Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 801: Kẹo thập cẩm, anh làm trò mèo gì đó




Khoảng 15 phút sau, xe việt dã dùng trước một cánh cổng lớn.

Đàm Hi quan sát từ bên trong cửa xe, một tòa nhà nhỏ 4 tầng, không cao lắm.

Cô mới đến qua cách đây không lâu, đi văn phòng của Tần Văn Hải, nghe kết quả xử lý về chuyện của Hoàng Liên, hôm nay cũng xem như đi đến chốn cũ.

“Đến rồi! Là ở đây.”

“Cảm ơn nhé!”

“Không... cần khách sáo...”

Đàm Hi xuống xe, đứng vững rồi xoay người vẫy tay với anh ta, “Vậy em vào nhé, bye bye!”

Một tay của chiến sĩ nhỏ đặt lên vô lăng, tay còn lại gãi ót theo thói quen, cười trông vừa khờ vừa ngốc.

Hai bên cửa có binh sĩ cầm súng, ngăn Đàm Hi lại, hỏi theo thông lệ: “Cô là ai? Có việc gì?”

“Sinh viên tham gia huấn luyện quân sự, tìm trung tả Phó của các anh.”

Hai binh sĩ nhìn nhau, một người trong đó lên tiếng: “Có thể thông hành không?”

Tòa nhà chỉ huy, ra vào quẹt thẻ, đây là quy tắc.

“Tôi cũng chẳng phải là nhân viên nội bộ của các anh, quẹt thẻ cái gì?”

“Trung tá Phó không cho cô?” Đàm Hi lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc: “Khi vừa kết thúc buổi tập bắn, thầy ấy cũng nhờ người kêu tôi đi đến đây một chuyến, không đưa thẻ gì hết.”

“Xin lỗi, không có thể thông hành không thể cho cổ vào được.”

Đàm Hi thẩm bĩu môi, nhưng trên mặt vẫn giữ cái dáng vẻ hiền lành vô hại, phân tích đầy lý trí: “Tuy tôi không có thể thông hành, nhưng Trung tá Phó cử xe đưa tôi đến đây, không phải đã nói lên tất cả rồi sao?

Hai người hơi chần chừ.

Đàm Hi tiếp tục nói: “Tôi không tin ai đến đây cũng phải có thể thông hành. Lần trước tôi đến văn phòng trung tướng Tân lúc trước, chẳng phải cũng chẳng cần thẻ gì mà vẫn vào được đấy sao. Việc này hai anh định giải thích thế nào đây?”

“Cô từng đến gặp trung tướng Tần?”

“Tất nhiên. Văn phòng lầu 2 phía bên trái ngoài cùng, tôi nói không sai chứ?”

“...”

Đúng thật.

Hai người trao đổi ánh mắt.

A: Hay cho cô ta vào?

B: Nhưng không có thể thông hành, cũng không nhận được thông báo của bên trên. Khó xử lắm...

A: Hay cậu vào phòng trực ban gọi điện thoại hỏi thử xem?

B: Được.

Sau đó, một người xoay lưng đi vào trong, một người ở lại trông chừng cô.

Đàm Hi bỗng có một dự cảm chẳng lành, chắc sẽ không vào trong gọi điện thoại đấy chứ?

Nếu Phó Kiêu bắt máy...

Tiêu rồi!

“A... Đột nhiên tôi nhớ ra huấn luyện viên Phó kêu tôi đi đến sân huấn luyện phía trước đợi thầy ấy, vậy bây giờ tôi đi đây, để tránh khó xử cho hai anh, ha ha...

Đàm Hi đang muốn chuồn đi, không ngờ cái người đi vào lại bước ra nhanh đến thế.

“Vào đi!”

“Hả?” Đàm Hi hơi ngơ ngác.

“Cô có thể vào rồi.”

“....”

Lên thẳng trên lầu, Đàm Hi vẫn không hiểu gì.

Tại sao Phó Kiều lại nói dối giúp cô? Não bị hư rồi chăng?

Không thể trách Đàm Hi có kiểu suy nghĩ ấy được, Phó Kiêu quả thật quá chính trực lạnh lùng, đã tới mức cứng ngắc.

Cố lại không thân với anh ta, không có lý nào...

Mang theo một bụng thắc mắc, Đàm Hi lên thẳng lầu hai, vừa rẻ chỗ ngoặt thì bị bịt mồm từ phía sau, kéo vào trong một văn phòng bên cạnh.

Cô giãy giụa, phản kháng theo bản năng, nhưng người phía sau rõ ràng là kẻ lão luyện, ra tay chắc chắn.

Dùng hết sức lực vẫn không thể quật ngã đối phương, Đàm Hi cũng rất bó tay ok?

“Suyt! Đừng cử động bậy bạ, là anh!”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Đàm Hi ngừng giãy giụa ngay tức thì.

Thời Cảnh dùng chân đá vào cửa, mới thả cô ta.

Đàm Hi xoa gò má, đạp vào bắp chân của anh ta: “Kẹo Thập Cẩm, anh làm trò mèo gì đó?!”

“Hì hì... lâu quá không gặp, muốn đùa với em một chút.”

“Đồ điên!”

“Phản ứng cũng khá nhanh, nhưng cánh tay quá nhỏ, sức cũng yếu. Muốn làm một cú ném vai á? Với cái cơ thể nhỏ bé của em?”

Đàm Hi không muốn nói nhảm với anh ta: “Anh và Lục Chinh cùng đến đấy à?” “U.”

“Lúc nãy là anh kêu người bên dưới cho em vào?”

“Không sai.”

Đàm Hi thở phào, hơi yên tâm: “Lục Chinh ở đâu?”

“Đang nghỉ ngơi trong nhà khách, sao nào, em muốn tìm cậu ta sao?”

“Tất nhiên!”

“Tìm cậu ta làm gì?”

Đàm Hi mỉm cười không nói, chỉ là ánh mắt toát lên vài phần tinh nghịch.

Làm gì á?

Ha ha...