“Được, vậy thì xuất phát đi!”
“Xuất phát thì xuất phát, ai sợ ai chứ?”
Trong chiếc xe việt dã.
Phó Kiểu ngồi trên ghế lái. Chu Dân ngồi ghế lái phụ.
Lý Khuế ném lựu đạn xong liền trào ngược vào xe, không nhịn nổi cười ha ha, “Đúng là một đám gà mờ, sợ chết khiếp luôn rồi!”
“Đó là thuốc súng thật” Chu Dân khẽ nói.
“Cái gì?!” Gương mặt Lý Khuế cứng đờ, chà sát đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi, trong phút chốc sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Không phải là bột khô thôi à? Sao lại biến thành thuốc sủng?! Chu Dân, cậu nói đi xem nào!”
“Cậu gào cái gì mà gào? Đây là chủ ý của Lão Phó”
Ánh mắt sắc bén của Lý Khuê nhìn thẳng Phó Kiêu: “Cậu có ý gì hả?”
“Bảo kiếm mài giũa mới thành kiếm sắc được, không thẳng tay thì sao trừng trị được đám gà mờ đó chứ?”
“Nhưng chúng đều là sinh viên, trước đây chưa bao giờ được trải qua một khóa huấn luyện quân sự nào cả, hoàn toàn không thể thích ứng được với tình hình hiện tại.”
Phó Kiều vẫn bất động, “Trên đời này không phải ai cũng có tư chất làm lính đặc công.”
Chỉ có những người đủ xuất sắc mới có thể ở lại được cuối cùng.
Lý Khuê trợn trừng mắt: “Cậu bị điên đấy à? Đúng vậy, chúng ta có nhiệm vụ khi đến đây, phải rèn luyện những sinh viên đó. Nhưng cậu đã từng nghĩ là trong số những người này có lẽ sẽ có những người không hề muốn làm lính đặc công hay chưa? Vậy thì tất cả những thứ họ phải trải qua đều trở thành vô nghĩa hết.”
Cho dù có vượt qua được thử thách cũng không có nghĩa là sẽ đồng ý chấp nhận nhậm chức bộ đội đặc công.
Sự tồn tại của cái danh hiệu “địa ngục” đó có bao nhiêu người chỉ nghe tiếng thôi đã thấy rét rồi?
“Lão Phó, chúng ta làm như vậy hình như là có hơi quá đà rồi...” Chu Dân suy nghĩ kỹ lại những lời Lý Khuê nói, không thể không thừa nhận đúng là cũng có lý lẽ.
Phó Kiều lạnh lùng nói: “Tôi tự biết chừng mực”
Hai người lắc đầu thở dài, anh ta mới là người phụ trách chính đợt huấn luyện quân sự lần này, đương nhiên có quyền quyết định phải huấn luyện đám sinh viên kia thế nào.
Cũng đành vậy, hy vọng đám gà mờ kia chống đỡ được.
“Nguy rồi!” Lý Khuế vỗ đùi đốp một cái, đôi mắt âu sầu ảo não.
“Có chuyện gì vậy?” Chu Dân quay sang nhìn anh ta.
“Tôi cứ tưởng bên trong là bột khô, cho nên vừa rồi ném thẳng vào chỗ mấy cô nhóc kia rồi.”
“Tôi nói sao cậu lại.” Vẻ mặt Chu Dân căng thẳng, “Có ai bị thương không?”
“Tôi thấy mấy cô gái đó nằm hết xuống, chắc là không có vấn đề gì cả đầu... nhỉ?”
Vẻ mặt Phó Kiểu khẽ động, “Không chết được đâu.”
Chu Dân nhìn theo tầm nhìn của anh ta, ở cách đó không xa, mấy người đang vác ba lô trên vai chạy về phía trước, ba kéo ba, có thể nhìn ra Đàm Hi là người đứng đầu trong sáu người đó.
“Ha, cũng giỏi đấy chứ!”
“Lão Lý” Phó Kiểu đột nhiên lên tiếng, “Ném thêm một quả nữa đi.”
“Cái gì?!”
“Ném thêm một quả lựu đạn nữa đi.”
“Lão Phó, cậu...”
“Đây là mệnh lệnh!”
“Rõ!”
Khi tiếng nổ lại vang lên lần nữa, Đàm Hi nhào lên người Nhiễm Dao, An An ấn Chân Quả Quả xuống, Hàn Sóc đè Phòng Tiểu Nhã, sáu người đồng loạt nằm xuống!
Ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, Đàm Hi chửi thể một câu, lắc đầu thật mạnh để xua đi cảm giác ong ong bến tại, “Chia nhau ra chạy đi, tập hợp ở thảm cỏ phía trước! Nhanh!”
Bỗng chốc sáu người chia thành ba tổ chạy theo ba hướng khác nhau.
“Lão Lý, ném thế là không được, chúng vẫn còn chạy loạn lên được kia kìa” Chu Dân khẽ cười, không quên trêu chọc.
Nhưng khoảnh khắc khói đạn tan đi, anh ta thực sự phải lau mồ hôi.
Lý Khuê cũng thấy không nhẹ nhõm, cho đến khi mấy cô nhóc đó đứng dậy, còn thông minh chia nhau ra chạy thì cảm giác đè nén nơi lồng ngực mới dần thoát ra được.
“Đừng có nói mát nữa đi, có bản lĩnh cậu ném đi?”
Chu Dân vội vàng xua tay liên tục, “Thôi cậu làm đi, cậu lợi hại hơn tôi”
“Hừ! Chúng chia nhau ra chạy rồi, có phải đuổi theo không?”
Phó Kiều nhìn thẳng phía trước, ánh mắt lãnh đạm khiến cho người ta không nắm bắt được cảm xúc thực sự của anh ta.
Đuổi theo ư?
Đuổi theo thế nào?
Một chiếc xe, ba hướng đi.
“Không cần nữa, còn có người khác” Nói xong, đạp chân ga bắt đầu đuổi theo những sinh viên còn rớt lại phía sau.
Lý Khuê thở phào một hơi, nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng quát tháo mấy người ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi: “Ai cho các cô các cậu dừng lại hả?! Đứng hết lên cho tôi!”
Vừa nói vừa làm động tác chuẩn bị ném pháo.
Đám sinh viên sợ hãi mặt trắng bệch, vào một cái dưới chân đã có gió thổi phù, chạy còn nhanh hơn ngựa.
“Ha... đám gà mờ này thú vị đấy chứ!”
Đàm Hi và Nhiễm Dao đến bãi cỏ trước, bốn bề yên tĩnh, tiếng pháo nổ cũng đã không còn nghe thấy được nữa.
Nhiễm Dao ngồi lên một tảng đá, nhìn ngó xung quanh, “Ở đây tối quá..”
Đàm Hi uống một ngụm nước, hỏi Nhiễm Dao: “Cậu có muốn uống không?”
“Tớ cũng có mà.”
“Ừ.” Cô thu bình nước lại.
“Hi Hi, Hàn Sóc và mọi người sao còn chưa đến nhỉ?”
“Đợi thêm lúc nữa xem sao.”
“Nhỡ chẳng may họ không tìm được chỗ thì sao?”
“Không đâu.”
Buổi chiều khi tiến hành đi bộ việt dã năm ki lô mét, cô cùng An An, Hàn Sóc đã từng đi qua chỗ này. Họ đã lấy nơi có cọc bổng lúa mạch dày nhất làm dấu hiệu, cho nên sẽ không có chuyện họ không tìm thấy được.
Nhiễm bao thấy có chắc chắn tự tin như vậy mới yên lòng hơn.
“Hi Hi, các huấn luyện viên rốt cuộc đang định làm gì vậy chứ?”
Ngay cả Tiểu Công Trúa không rành thế sự cũng đều phát hiện ra trong chuyện này có vấn đề, nghĩ cũng biết sau chuyện này nhất định sẽ làm người ta hoảng hốt.
Đàm Hi: “Tớ không biết”
“Tuy tớ chưa từng trải qua đợt huấn luyện quân sự nào ở trường đại học, nhưng chắc chắn không phải là thế này.”
“U”
“Đó có phải là lựu đạn thật không?” Ánh mắt Nhiễm Dao hơi lóe lên, “Thực ra tớ đã ngửi thấy rồi.”