THỤY SĨ
Vì muốn cắt đuôi, Đàm Hi đi một đường khác...
Giữa đường nhìn thấy một siêu thị quy mô lớn, cô tìm một chỗ dừng xe, rồi bắt đầu đi vào càn quét.
Cô gái ăn mặc lịch sự đứng trước khu rau củ và chế phẩm từ sữa, tay đẩy một chiếc xe mua sắm, dường như trông chẳng khác gì với người nội trợ bình thường.
Nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có thể phát hiện ra chỗ khác biệt.
Đàm Hi lựa đồ luôn nhanh gọn dứt khoát, sẽ không đắn đo lựa chọn nhiều lần, cứ như nhắm vào thứ gì, nếu không có vấn đề gì lớn thì sẽ đem đi cân ngay.
Trong chốc lát đã thấy khác hẳn với “các dì các mẹ” lề mề chậm chạp, nhìn thấy bao bì bị thủng một lỗ nhỏ là phải chọn lại lần nữa.
Lựa rau mất 4-5 phút, thịt thà có cá có tôm có thịt, sữa bò sữa chua cũng lấy đủ, từ lúc vào đến khi thanh toán, cả quá trình không vượt quá 30 phút, lúc đi ra hai tay đều xách theo hai chiếc túi cỡ lớn nhất, có thể thấy thu hoạch bội thu.
Đàm Hi nên mừng rằng hôm nay cô lái một chiếc Porsche 4 chỗ, cốp xe sau có đủ không gian đựng đồ.
Về đến Bồng Lai là vừa kịp thời gian ăn trưa. Không ngờ vú Trương cũng có mặt, không chỉ quét dọn nhà cửa hết một lượt, mà còn dọn cơm lên bàn, nhìn dáng vẻ đang chờ Đàm Hi trở về.
Vừa hay, cổ bôn ba cả một buổi sáng nên một không muốn nấu nướng, ngồi xuống là có thể ăn rồi.
Còn về thực phẩm có mua về, vốn định để đến tối mới nấu.
Ăn xong, cô xem tivi một lát. Lúc 1:30 thấy buồn ngủ, Đàm Hi vào phòng ngủ trưa.
Khi tỉnh dậy, vú Trương đã đi rồi.
Khoảng 4:30 phút, cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cái gọi là trước lạ sau quen, bây giờ Đàm Hi đã không cần đặt sách hướng dẫn bên cạnh, mà vẫn có thể nấu ăn như bình thường, còn làm trông khá ra hình ra vẻ.
Khi Lục Chinh vào cửa cũng là lúc món ăn cuối cùng được múc ra khỏi nổi.
Khoảng thời gian này, cuộc sống của Nhị Gia có thể nói là tràn đầy ánh mặt trời.
Không chỉ vừa tan ca là đã có cơm nóng canh nóng, buổi tối còn có thể đấu vài hiệp với yêu tinh, đúng là xuân phong đắc ý.
Ông chủ vui vẻ, nhân viên công ty cũng “hưởng sái” theo.
Hai người Trần Khải và Hàn Uy là người có quyền phát ngôn nhất.
Giám đốc Hàn: “Có phải gần đây Lão Lục ít tức giận hơn không? Chậc, các giám đốc phòng ban, mặt mày ai nấy cũng đều hồng hào.
Thư ký Trần: “Ờ, có thể cuộc sống khá hài hòa”
Giám đốc Hàn:“...” Không ngờ anh là một Lão Lục như thế!
Ăn cơm xong, Lục Chinh chủ động rửa bát.
Đàm Hi cũng không nhàn rỗi, ngoan ngoãn đứng một bên lau đĩa.
Lục Chinh rửa xong thì đưa cho cô, để cho cô lau, rồi đặt vào trong tủ bát, rất có dáng vẻ của phu xướng phụ tủy.
“Cuộc họp ban quản trị hôm nay thế nào?”
Đàm Hi bĩu môi: “Nhìn thấy một người quen.”
“Hů?”
“Cố Hoài Cẩn đó.” Cô cố gắng để cho giọng điệu của mình có vẻ bình thường tùy ý một chút.
Anh khựng lại: “Hắn?”
Đàm Hi liếc nhìn, trái tim căng lên: “Ừ, nói ra chắc anh sẽ không tin, hắn bỗng nhiên lại trở thành cổ đông của công ty.”
Lục Chinh hỏi tình hình cụ thể.
Đàm Hi thành thật trả lời: “... Trước lúc đó, anh không hề nghe thấy một chút tin tức gì sao?”
Thủ đô chỉ lớn có bấy nhiều, tuy Cổ Hoài Cẩn về nước không lâu, nhưng Lục Chinh và nhà họ Cố vẫn nằm trong cùng một giới, nói thế nào cũng nên biết được một chút động tĩnh. Nhưng...
Lục Chinh: “Không có.”
“Chà... Bàn cờ của nhà họ Cố cũng lớn nhỉ.” Đàm Hi chìm vào suy nghĩ.
“Sau này bớt tham gia các cuộc họp ban quản trị của bên kia lại.” Anh tắt vòi nước, đưa một chiếc đĩa cuối cùng qua cho cô.
Đàm Hi dùng khăn lau khô, đặt vào trong tủ, xoay người dựa vào bếp, “Vì sao?”
“Cố Hoài Cẩn này... nguy hiểm lắm.”
“Vâng.”
Chớp mắt, đã đến cuối tháng 8.
Tháng 9 là mùa tựu trường. Thời gian nhập học của trường Đại học T là ngày 10 tháng 9, Đàm Hi về lại Tân Thị trước một tuần. Dĩ nhiên, Lục Nhị Gia đích thần làm tài xế đưa cô qua đó.
Trước đó, Đàm Hi tặng một tấm vé máy bay bay thẳng đến Thụy Sĩ cho n Hoán.
Tất nhiên, không phải hắn ta cứ qua đó là được, còn phải chuẩn bị kỹ càng, bao gồm hộ chiếu, ngoại tệ, ngôn ngữ trao đổi thường ngày, quy hoạch đường đi nước bước thế nào, và cách tránh né tại mắt của Tập đoàn Thiên Tước cắm tại Thụy Sĩ vv.
20 triệu tiền thù lao, n Hoán muốn không động lòng cũng khó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống trở về, có thể nói là lấy mạng ra đặt cược.
Vì thế, quá trình chuẩn bị và huấn luyện trước khi hành động trở nên vô cùng quan trọng. Hiển nhiên Đàm Hi đã dồn hết tâm trí vạch kế hoạch cho hắn ta. n Hoán thì lại dùng cách học nhồi nhét để tiếp thu các loại tri thức và tình báo.
Đêm trước khi đi, hai người hẹn gặp mặt tại chỗ cũ bên sông.
Đàm Hi: “Nhất định phải cẩn thận, giữ mạng là trên hết.”
n Hoán: “Tôi sẽ sống sót trở về.”
Cứ như thế, n Hoán bước vào con đường đãi vàng” chưa biết, lành dữ khó đoán.
Sau khi Lục Chinh đưa Đàm Hi đến Tân Thị cũng không vội rời đi, mà ở lại chung cư nhỏ hai ngày rồi mới trở về thủ đô.
Dĩ nhiên, cô nàng tội nghiệp nào đó đã bị con sói hoang to lớn hành hạ vô số lần.
Cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ ba, tiến được vị Phật lớn này đi, những cảm xúc buồn bã chia ly, quyến luyến bịn rịn gì đó đểu hóa thành oán niệm: Anh xem tự thể em đi đường, nhìn thêm dấu vết trên người em, không có cách nào để gặp người khác nữa rồi!
Tâm trạng của Nhị Gia vui vẻ, ngay khi lái xe cũng huýt sáo nữa mà.
Đêm đó, Đàm Hi cũng xem như được ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau vui vẻ đi đến Thịnh Mậu...