“Mặc áo blouse vào, chỗ này mùi thuốc nồng.” An An tiếp tục công việc trong tay, không quên nhắc nhở người IV nào đó đang định bước chân vào.
Dịch Phong Tước khẽ dừng bước, mặc áo blouse, lúc này mới bước vào trong phòng: “Tình hình thế nào rồi?”
An An: “Vẫn như cũ.”
Hắn ta trầm mặc.
“Nhưng chức năng cơ thể đã bắt đầu hồi phục dần, những cơ quan suy kiệt cũng có sự chuyển biến tích cực. Tuy rằng tạm thời anh ta chưa tỉnh, nhưng đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng. Hồi phục bình thường chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”
An An lấy một cái thau, mở vòi nước thử nhiệt độ, cảm thấy được rồi mới bắt đầu lấy nước.
“An ủi tối?” Sau khoảng im lặng dài, Dịch Phong Tước đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt của An An khẽ khựng lại, giơ tay kéo chiếc khăn lông trên kệ xuống, vứt vào trong thau: “Tôi có sao nói vậy, nhưng nếu có thể an ủi được anh, tôi rất vui.”
“Vì sao?”
“Hử?” An An xoay người nhìn hắn ta. Người này không chỉ có ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh, nói chuyện không đầu không đuổi.
Tại sao gì? Nói rõ ra đi chứ!
Dịch Phong Tước cứ như nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt cô: “Tại sao an ủi tôi thì cô sẽ vui?”
Ac...
Vấn đề này...
An An: “Bởi vì tôi lương thiện.”
Nói xong, cô cười với hắn ta, tắt vòi nước, bưng chiếc thau đựng phân nửa nước đặt xuống chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh giường, sau đó vắt khăn khổ, chuẩn bị vệ sinh lau người cho Cố Miên.
Tuy rằng lợi dụng hơi nước truyền thuốc cũng có lợi ích, nhưng cũng có tác hại tương ứng.
Nếu cứ để như thế, tàn dư thuốc rất dễ làm tắc nghẽn lỗ chân lông, vì thế cứ hai ngày là phải vệ sinh một lần.
Phương pháp rất đơn giản, lau khắp toàn thân một lần là được.
Vốn dĩ chuyện này không đến phiên An An, là hai trợ lý của lịch Cẩn làm. Nhưng một tuần trước, hạng mục mà Tịch Cẩn tập trung nghiên cứu đã lâu đột nhiên có bước tiến triển mang tính đột phá. Ông muốn nghiên cứu ngay cho xong, thế là mang theo hại trợ lý bắt đầu “bế quan“.
Địa điểm ngay tại phòng nghiên cứu kế bên, của khóa từ bên trong, ngoại trừ thời gian cố định ra ngoài lấy thực phẩm được mang đến, thì đều ăn uống vệ sinh đều ở trong đó.
May mà ban đầu khi thiết kế có nghĩ đến việc này, xây dựng một phòng sinh hoạt, nên cũng khá tiện lợi.
Trợ lý không có mặt, còn lại cũng chỉ có mỗi An An. Cô đã làm được một tuần, dần dà cũng quen tay.
Dịch Phong Tước thấy động tác của cô nhanh nhẹn, chốc lát đã cởi xong quần áo của Cổ Miên, chỉ để lại một mảnh vải hình vuông ngay háng, vẻ mặt phải nói là phức tạp.
“... Để tội” Đề tay cô xuống, rút khăn lông ra, hắn ta cúi đầu làm việc.
An An khẽ sửng sốt, giây tiếp theo không nhịn được bèn bật cười, “Không phải lau như thế đâu... anh xem, theo hướng này, đi theo kinh mạch, không cần lau đi lau lại, một lần là được...”
Vừa nói, vừa làm cho hắn ta xem.
Dịch Phong Tước nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt mỉm cười của cô, quả thật còn trắng hơn sứ...
Làm xong, hai người rời khỏi tầng hầm. Trước khi đi, An An còn cố ý vòng qua phòng kế bên nhìn thử, cửa lớn đóng chặt, xem ra “thần công chưa thành“.
Cô không khỏi thở dài, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể xuất quan...
“Anh Dịch có muốn ở lại ăn trưa không?” Xuất phát từ phép lịch sự, An An lên tiếng hỏi.
Dịch Phong Tước nhìn cô: “Không cần”
Dứt lời liền rời đi luôn.
Nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta, trùng khớp một cách đầy kỳ lạ với hình ảnh nào đó nằm ở nơi sâu thẳm trong ký ức của An An. Giây phút đó, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ dâng trào trong tim cô.
An An lùi về sau nửa bước, sắc mặt hồng hào bỗng nhiên trở nên trắng bệch, một tầng sương mù nhanh chóng dâng lên trong måt.
Sẽ là người chứ?
Tướng quân...
Dịch Phong Tước rời khỏi trang viên, trên đường trở về nhà họ Cố thì nhận được cuộc gọi của Lão K.
“... Tước Gia, chuyện đã làm xong, thời gian vào hai ngày sau.” “Được. Bên phía Lục Chinh có phản ứng gì không?”
“Số lần hắn ta gặp Thời Cảnh nhiều hơn rõ rệt, vả lại còn lấy lý do công tác để đi đến Rotterdam, chắc đã có nghi ngờ rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
“Tạm thời không hành động.”
“Lỡ bị hắn ta điều tra được...”
“Điều tra được thì sao?” Một củ drift xe điệu nghệ, xẹt qua giao lộ trước 1 giây khi chuyển qua đèn đỏ, Dịch Phong Tước tiếp tục tăng tốc, trong lúc nhất thời đầu dây bên kia chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào rít.
Lão K không dám nhiều lời, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Dịch Phong Tước mới nói tiếp: “Đừng quên rằng, Hoa Hạ đã gỡ bỏ lệnh truy nã, cho dù hắn ta có biết được điều gì thì cũng không dám manh động.”
Lục Chinh là một quân nhân, huy chương trước ngực vừa mang đến vinh quang cho anh, cũng trói buộc sự tự do làm theo ý mình.
Rõ ràng là một miếng ngọc đẹp, đáng tiếc lại thiếu mất linh khí.
“A Sam nói, gần đây có người đang điều tra hắn.”
Ánh mắt của Dịch Phong Tước bỗng trở nên lạnh lùng, đột nhiên lại nở một nụ cười không mang theo chút độ ấm nào, lạnh lẽo kỳ lạ.
Lão K: “Là người của Ám Dạ Hội”
“Thủ hạ của Vu Sâm?”
“Vâng.”
“Xem ra hắn ta đã giao đồ cho Đàm Hi, còn điều tra được nguồn gốc, bản lĩnh không hề nhỏ chút nào.”
Lão K đắn đo trong phút chốc, “Có cần tôi...” Giọng điệu nặng nề, loáng thoáng mang theo vẻ hung ác.
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.”
“Tước Gia...”
“Anh biết tôi có xích mích với Vu Sâm. Trước mắt vẫn chưa thể đắc tội hắn ta được.”
“... Vâng.”
Bồng Lai.
Đàm Hi vừa mới ngủ trưa dậy, nhận được email của Sầm Đóa Nhi, mở ra.
Tranh thủ thời gian tải xuống, cô vươn vai, bỗng nhiên liếc nhìn, cánh tay giơ lên cao dừng lại giữa chừng.
“Hả?”
Cuộc họp ban quản trị lâm thời? Hôm sau?
Làm trò gì đây?
Đàm Hi nhanh chóng đọc một lượt nội dung email, chân mày dần nhíu chặt.
Xoay sang gọi cho Sầm Đóa Nhi, “Rốt cuộc chuyện là sao?”