Thất sách! Thất sách!
“Nói đi, món nợ này nên tính toán như thế nào?” Lục Chinh đứng dậy, bước đến gần, cứ như hổ dữ đùa giỡn với con mối, ung dung nhàn nhã nói: “Sao lại không chạy nữa? Hử?”
Đàm Hi cười khổ, có chạy cũng phải chạy thoát chứ!
“Đại Điểm Điểm, anh dậy rồi à? Em nấu bữa sáng cho anh nhé” Cô đột nhiên xoay người, cất bước chạy vào phòng bếp.
“Đúng lại!”
Bước chân dừng lại, Đàm Hi rất muốn dưới đất có một cái khe để cố có thể chui xuống trốn.
Lục Chinh vòng đến trước mặt cô, như cười như không.
“A... hôm nay anh không đi làm à?”
“Thứ bảy.” “Hình như Trần Khải có việc tìm anh.”
“Đã xử lý xong rồi.”
“Vú Trương đi mua thức ăn chắc sẽ về nhanh thôi.”
“Anh đã cho bà ấy nghỉ một ngày.”
Lục Chinh tiến đến gần, “Sao không nói nữa? Tiếp tục đi chứ, không phải tối qua giỏi lắm sao?”
“A Chinh Đại Điềm Điểm, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua...”
“Không thể.”
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Đàm Hi bị anh khiêng lên vai, đi thẳng về phòng ngủ chính.
“Khốn kiếp! Thả em xuống!”
“Hôm qua, sáng nay, và còn tiền lãi, đều tính vào hết...”
Cô nàng nào đó khóc không ra nước mắt.
Do Nhị Gia ra sức, cả ngày hôm nay của cô đều trôi qua ở trên giường.
Từ đó, Đàm Hi lại rút ra được một bài học xương máu....
Hậu quả của việc châm lửa không dập, đó là đốt cháy chết chính bản thân mình.
Trang viên nào đó ở ngoại ô thủ đô.
Nghe đồn, đây là bất động sản của ảnh hậu quốc tế Dạ Cô Tinh, kinh phí xây dựng ban đầu lên đến 3 trăm triệu.
Nhưng chung quy lời đồn chỉ là là lời đồn, đến nay vẫn chưa được chứng thực.
An An dùng xong bữa sáng, rút khăn giấy ra lau miệng, “Anh, em đi xuống tầng hầm xem thử.”
Nói xong, định đứng dậy.
“Đợi chút” Người đàn ông ngồi phía đối diện buồng dao nĩa xuống, lại gấp khăn ăn đặt sang bên cạnh, từng động tác đều thể hiện rõ được dạy dỗ cẩn thận, mang theo phong thái tôn quý như có như không.
“Anh?” An An xoay người, dò hỏi.
An Tuyệt nhìn cô, đưa ly sữa dê chưa được động tối qua, “Uống lúc còn nóng.”
“Vâng.” An An nhận lấy, hít sâu, ngửa đầu uống hết.
Quả nhiên, trước mặt anh Cả, giả ngơ không hề có tác dụng, còn cho rằng có thể thoát khỏi nữa cơ....
“Uống xong rồi.”
An Tuyệt đưa kẹo bạc hà qua, ánh mắt lạnh lùng ánh lên sự dịu dàng: “Biết em sợ mùi dê, ông An đã chuẩn bị kẹo bạc hà từ lâu rồi.”
An An vội vàng bóc một viên cho vào miệng, cảm thán: “Những năm qua, tay nghề ông An vẫn là tuyệt nhất!”
“U.”
“Anh, em đi trước nhé?”
“Nôn nóng cái gì?”
An An luống cuống đứng tại chỗ.
Trong lòng An Tuyệt bỗng nhiên dịu xuống. Đứa em gái này đã được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nó tủi thân, mọi người đều khó chịu, bao gồm cả anh.
Nhất thời anh ta nhẹ giọng xuống: “Lại đi xem cái tên họ Cố kia?”
An An gật đầu.
“Có Cậu Thập Nhất ở đó, em chạy cũng chăm chỉ quá rồi nhỉ.” Trong lời nói mang ý ám chỉ.
An An nhạy cảm nhận ra điều gì đó, sau khi nghĩ kỹ thì bỗng nhiên hiểu ra, nhất thời dở khóc dở cười: “Anh, anh nghĩ đi đầu vậy? Em là bác sĩ mà! Chẳng lẽ không nên quan tâm nhiều hơn đến tình hình của bệnh nhân sao?”
Biểu cảm của An Tuyệt không thay đổi, vẫn là cái dáng vẻ lạnh tanh, nhưng trong mắt lại ảnh lên sự lúng túng: “Tên nhóc kia là em trai của Dịch Phong Tước, tóm lại, em tránh xa hắn một chút.”
Tuy anh ta có chút giao tình với Dịch Phong Tước, nhưng nhà họ An và tập đoàn Thiên Tước lại đứng ở vị trí đối lập, anh ta không muốn em út dính dáng quá nhiều đến hai anh em này.
Đến lúc đó lại... phiền phức.
“Bệnh của cậu ta có cậu Thập Nhất lo, em đi cũng không có tác dụng gì.”
An An hơi tức giận: “Anh, anh nói như thế có phải không tin em có thể kế thừa y bát của cậu Thập Nhất không?”
“Em gái.” An Tuyệt bỗng cảm thấy bất lực, “Từ bé đến lớn, em học nhạc cụ, học điều chế hương liệu, học nhảy múa... còn không đủ sao?”
“Người có năng lực thì phải chịu được nhiều cái khổ!”
“Ba mẹ đều không đồng ý cho em học Trung y.”
“Anh...” An An bỗng nhiên rũ mắt, vẻ mặt buồn bã: “Em biết, mọi người sợ... nhưng những năm qua em vẫn yên ổn mà, “tuệ cược tất thương” gì đó căn bản không đáng tin!”
*Tuệ cược tất thương: Người quá thông minh sẽ bị thương tổn.
Ánh mắt của An Tuyệt bỗng trở nên sắc bén: “Đây là di huấn sư công” để lại!”
*Sư công: sư phụ của sư phụ.