Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 720: Tiểu yêu tinh mở cửa cho ông




“Vậy còn được...” Tống Bạch xoay đầu, nhìn vào trong xe, “Không phải chỉ thất tình thôi sao, việc cỏn con, có gì ghê gớm đâu?”

Đến mức ra nông nỗi này hay sao?

Đàm Hi: “Đợi anh thất tình rồi hẵng đến nhận xét, ok?”

“Thất tình thôi mà, tôi cũng không phải chưa...” trải qua.

Ba chữ cuối cùng bị Tổng Bạch nuốt vào trong bụng kịp thời. Phật viết: không thể nói!

“Chưa gì? Nói hết câu đi chứ, bị gì thế hả...”

“A, các anh em vẫn còn high trong phòng, tôi phải trở về rồi. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé! Bye bye...”

Đàm Hi cau mày, “Gì đây? Chạy còn nhanh hơn thỏ...”

15 phút sau, Vệ Phong đã đến.

Đàm Hi giao Vệ Ảnh cho anh ta: “... Cảm xúc của Tiểu Ảnh không được ổn định lắm, có thể anh phải tốn nhiều tâm trí đấy. Nếu điều kiện cho phép, nấu chút canh giải rượu cho cậu ấy uống, để tránh hôm sau bị đau đầu.”

Vệ Phong ghi lại tất tần tật: “Hôm nay làm phiền em quá.”

Đàm Hi xua tay: “Cố gắng chăm sóc cậu ấy.”

Về đến Bồng Lai, đồng hồ chỉ hướng 10 giờ.

Đàm Hi quẳng giày cao gót, đi chân trần vào phòng khách, ngã người xuống sofa.

Ừm... trong nhà vẫn là thoải mái nhất, mệt chết mất.

“Biết về rồi à?” Bất ngờ giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Đàm Hi bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Đại Điềm Điềm, anh về rồi à?!”

Lời nói chưa dứt, người đã bám lên Lục Chinh, giống như một chú gấu Koala.

Hai chân quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, Đàm nữ vương bỗng chốc khởi động chế độ tiểu yêu tinh, không chỉ cử động lung tung mà còn cọ mạnh nữa.

May mà Nhị Gia có định lực mạnh mẽ, nếu không suýt chút nữa đã không thể kiềm chế được rồi.

“Không phải nói chiều mai mới về sao?”

“Em biết?”

“Thư ký Trần nói đó.”

“Cho nên em mới chơi đến giờ này mới biết đường về?”

Đàm Hi bĩu môi: “Cái gì mà chơi với không chơi, em có việc chính đáng phải làm...”

Nói xong, hôn chóc chóc lên cánh môi mỏng của anh.

Suy nghĩ rất ngây thơ đơn giản: Chặn miệng rồi, xem anh còn lải nhải thế nào nữa!

Nhưng Lục Chỉnh lại nếm ra được mùi khác, cau mày: “Uống rượu à?”

Lúc đầu vẫn chưa phát giác ra, nếm rồi còn có gì mà không biết nữa?

Đàm Hi: “...”

Cho nên đây là... tự đào hố chôn mình?

Cô vùng vẫy đòi xuống, anh không buông, hai bàn tay đỡ rất vững: “Muốn trốn?”

“Không... không có.”

“Em lộn xộn gì đó?”

“Em... buồn ngủ rồi, chuẩn bị đi tắm.”

“Cùng đi.” “Ôi...” Ai muốn cùng tắm với anh chứ? Nhưng, người phạm lỗi không có quyền từ chối, cừu con đã định sẵn sẽ bị sói xám lớn nuốt vào bụng rồi.

Khó khăn lắm Đàm Hi mới thoát thân ra khỏi phòng tắm, quấn lấy khăn lông trắng, chưa đi được vài bước hai chân đã bắt đầu run lên.

Sấy khô tóc, dựa vào đầu giường, càng nghĩ cô càng không phục.

Dựa vào gì chứ?

Lúc nãy trong bồn tắm, bị sặc vài ngụm nước đã đành, đầu còn bị đụng vào tường, tủi thân muốn chết!

Đàm Hi đột nhiên ý thức được một sự thật rất thảm thương: Về phương diện vận động trên giường, quyền chủ động không hề nằm trong tay cô!

Không được, không được...

Nếu cứ như thế, sớm muộn cũng sẽ bị ép khổ.

Phải nghĩ cách ăn lại một ván...

Lục Chinh tắm xong bước ra. Đèn phòng ngủ vẫn còn sáng, cô nhóc xõa tóc đứng trên giường. Cô chỉ mặc mỗi đồ lót, eo và bắp đùi vẫn còn dấu vết anh để lại.

Lúc này còn kiềm chế được, thì chẳng phải là đàn ông!

Nhìn thấy mắt con sói nào đó đã phát ra ánh sáng xanh, làm tư thế như muốn nhào tới, Đàm Hi vội vàng lùi về sau hai bước, hai tay che ngực: “Có quà tặng cho anh, muốn không?”

Hầu hết di chuyển lên xuống: “Quà gì?”

“Xem thử là biết chứ gì?”

Đàm Hi mở màn hình điện thoại, một giai điệu nhanh dồn dập vang lên, mang theo vài phần gợi cảm của nước khác.

Không sai, là khúc nhạc múa bụng kinh điển... Shakira.

Không chỉ Vệ Ảnh biết nhảy, Đàm Hi cũng biết!

Uốn éo, lắc lư, xoay tròn, lắc mông, mỗi một động tác đều đi theo tiết tấu, tự nhiên trôi chảy.

Dưới ánh đèn sáng rực, cố giống như yêu tinh, da trắng, môi đỏ, mắt quyến rũ, từng động tác từng nụ cười đều tác động đến mọi thần kinh và cảm quan của anh.

Đột nhiên, Đàm Hi nhảy xuống giường với đôi chân trần, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Anh muốn cất bước đuổi theo, rẩm...

Cửa, đóng lại.

Rắc..

Tiếng khóa cửa.

Lúc này Lục Chinh mới có phản ứng trở lại, hai mắt đen thui như muốn chảy ra mực: “Đàm Hi, mở cửa!”

“Đại Điềm Điềm, chìa khóa ở chỗ em, tối nay anh ngủ một mình đi nhé, hạ nhiệt, giảm lửa, em ngủ ở phòng khách, bye-”

“Đàm Hi!”

Đêm nay, Nhị Gia về nhà sớm, định chuẩn bị sẽ phóng túng hết cỡ mà phải đi dội nước lạnh ba lần, mãi đến 2 giờ sáng mới ngủ được.

Vốn nghĩ rằng sẽ có thịt cá thơm ngon chờ sẵn, ai ngờ đâu vừa mới ăn một cái đùi gà đã bị ép dừng lại, đúng là... tủi thân.

Còn cô nàng nào đó sau khi giở trò đùa thành công liền mang theo niềm vui vào trong giấc mơ, ngủ rất ngon say.

Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Ngồi dậy vươn vai, nhất thời tinh thần sảng khoái.

Nhìn thời gian, còn sớm, chưa đến 7 giờ.

Đàm Hi định vào phòng ngủ chính xem tình hình thế nào. Cô vừa kéo cửa, bước ra phòng khách...

“Dậy rồi? Ngủ ngon chứ?”

Cả người Đàm Hi cứng đờ, từ từ xoay người lại, liền thấy ai đó mặt đen thui, ngồi ngay ngắn trên sofa, xem ra ôm cây đợi thỏ đã được một khoảng thời gian rồi.

“Sao anh lại ra được?!” Cô nàng nào đó giật mình nhảy cẫng lên, vẻ mặt không thể tin được.

“Không phải chỉ mình em mới có chìa khoá.”

“Rõ ràng trong nhà chỉ có một chìa này...” Tiêu rồi! Sao cô lại quên trong tay vú Trương vẫn còn một chiếc dự phòng...