“Câu hỏi cuối cùng” n Hoán ngửa đầu, uống cạn nước trong cốc.
“Anh nói đi.”
“Tại sao cô lại tin tưởng tôi?” Cổ phiếu có giá trị hơn hai trăm triệu, nếu như hắn có ý nuốt gọn thì Đàm Hi cũng không làm thế nào được.
Cô ung dung nhìn hắn, thái độ chắc chắn: “Anh không dám”
An Hoán cười lạnh.
“Đầu tiên, anh không có con đường nào để xử lý chỗ cổ phiếu đỏ. Giả sử dù tôi có cho anh hết thì đó chẳng qua cũng chỉ là một đống giấy lộn mà thôi, không đổi được thành tiền. Thực ra, tuy bản thân cổ phiếu không liên quan đến xã hội đen, nhưng suy cho cùng cũng là thứ từng thuộc về tập đoàn Thiên Tước, anh không thể có cách nào rửa sạch chúng được. Nếu phải so sánh không có đồng nào với hai mươi triệu, tôi nghĩ có lẽ anh Hoán biết lựa chọn thế nào, đúng không?”
n Hoán nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Đàm Hi nhìn lại, không né tránh.
Một lúc sau, n Hoán đứng lên giơ tay ra: “Hợp tác vui vẻ”
Cô bắt tay lại: “Nhớ đấy, anh chỉ có thời gian là một tháng thôi.”
Ra khỏi quán cà phê, Đàm Hi đeo kính râm lên, vẫy một chiếc taxi, “Bác tài, đi Bồng Lai”
Nửa giờ sau đã về đến Bồng Lai.
Vừa vào cửa, phát hiện trong nhà có người, cô tưởng là Lục Chinh nên cất giọng gọi.
Không có tiếng đáp lại.
“Cô Đàm về rồi à...”
Cô hơi khựng lại, cười nói: “Vũ Trương, là vú à?”
Nụ cười dịu dàng hiển từ hiện trên gương mặt tròn trịa của người phụ nữ, “Anh Lục gọi điện bảo tôi đến đây, nói là nhiều ngày rồi không được ăn canh, bảo tôi bồi bồi cho cô.”
Đàm Hi đã ngửi thấy mùi thơm, tiện miệng hỏi: “Canh gì vậy?”
“Canh củ từ ba ba.”
Đàm Hi không khỏi liếc nhìn lên nhìn ban công. Vú Trương hiểu ý, cười nói: “Sáng nay tôi đến siêu thị mua, không động đến Tiểu Nhị”
Cũng không biết có phải con vật này vì nuối lâu rồi nên đã học được tính thính y như chủ nhân rồi không.
Con rùa Brazil trên ban công thành tinh luôn rồi. Lần trước vú Trương cố ý ném cho nó một miếng thịt ba ba, không ngờ con rùa nhỏ đó chỉ nháy mắt đã rụt đầu lại, dẫn dụ thế nào nó cũng không chịu ra ngoài.
“Vù vất vả rồi” Đàm Hi cười ngọt ngào.
“Không vất vả gì đâu có...”
Cô thay dép đi trong nhà, đi ra ban công, liếc nhìn Tiểu Nhị đang nằm đó phơi nắng, bên cạnh còn có vụn thịt được cắt nhỏ, xem ra vú Trương đã cho nó ăn rồi.
Về phòng ngủ thay đồ mặc ở nhà, Đàm Hi đi đến nhà bếp giúp đỡ, kết quả bị vú Trương đuổi ra, cô đành phải ra sofa ngồi xem
tivi.
Lục Chinh không về nhà, cả bàn thức ăn rộng lớn chỉ có hai người ăn.
Cũng may Đàm Hi ăn khá ngon miệng, uống hết một bát canh lớn.
Trước đây cô không chạm vào canh ba ba, nhưng không ngăn được Đàm Thủy Tâm thích nấu, làm nhiều lần rồi nên cô cũng quen dần.
“Canh ba ba rất tốt với phụ nữ chúng ta, sinh âm bổ huyết, là bài thuốc quý để dưỡng sinh”
Đây là nguyên văn lời bà cụ.
Sau bữa ăn, vú Trương dọn dẹp xong rồi đi, buổi chiều bà còn phải đến trường mẫu giáo đón Tiểu Tôn Tử tan học.
Đàm Hi về phòng nghỉ ngơi, đắp chăn mùa hè, bật điều hòa hưởng thụ.
Giữa chừng điện thoại đổ chuông một lần, cô mặc kệ.
Dừng một lúc chưa đến ba giây sau lại bắt đầu một hồi oanh tạc mới.
Lần này đã hoàn toàn khiến cố tỉnh ngủ.
Vén chăn ra, ngồi dậy, Đàm Hi cầm điện thoại đặt ở đầu giường, sự bực bội trong mắt hiện lên rõ ràng.
Bỗng dưng ánh mắt khựng lại, là Vệ Ảnh.
Không phải chứ...
Cô gái này biết cô có thói quen ngủ trưa, sao lại gọi điện đến vào lúc này? Trừ khi là...
Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên run sợ, trượt nút trả lời.
“Hi Tử, cứu tôi với..”
“Xảy ra chuyện gì rồi?! Bà đang ở đâu?! Tiểu Ảnh.”
Đáng tiếc đầu bên kia đã tắt máy, ngoài năm chữ đó ra, không có bất cứ thông tin nào khác hữu dụng.
“Shit!” Đàm Hi chửi thề, nhảy thẳng xuống giường, còn chưa kịp mang dép đi trong nhà đã mở máy tính ra bằng tốc độ nhanh nhất, bắt đầu truy tìm tung tích tín hiệu điện thoại.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gõ phím lạch cạch như mưa dền gió dữ.
Năm phút sau, trên màn hình tinh thể lỏng xuất hiện một điểm nhỏ màu đỏ, và hiển thị thông tin vị trí cụ thể.
Đàm Hi lật tìm danh bạ, tìm được số điện thoại của Lương Hồng, nhấn nút gọi đi.
“Chị Đàm!”
“Lương Tử, có rảnh không? Muốn nhờ cậu giúp một chuyện
“Chị, sao chị lại nói khách sáo thế”
Trong một con ngõ nhỏ hoang vắng ở phố Tây, bởi vì là khu vực hẻo lánh, lại chưa được liệt vào danh sách khu cải tạo của chính phủ, xung quanh cơ sở vật chất còn chưa hoàn thiện, cho nên ít người lui đến.
Sau khi vào đêm, liền trở thành nơi để đánh nhau.
Nghe nói chưa bao giờ chỗ này bị cảnh sát tóm được. Lâu dần, nơi đây liền trở thành nơi chuyên để xử lý người.
Lúc này giữa thanh thiên bạch nhật, sắc trời sáng sủa, nhưng bên trong lại truyền đến tiếng mắng chửi, tiếng phụ nữ, tiếng đàn ông hòa lẫn với nhau.
Trong mắt Vệ Ảnh lóe lên sự quật cường, nhưng đã sớm không còn sức lực để phản kháng nữa. Chỉ có thể cuộn người lại thành một nhúm, hai tay ôm chặt lấy đầu, bảo vệ bộ phận quan trọng.
Cô vẫn chưa muốn chết.
“.. Đồ đi! Mày tưởng là cháu tạo dễ bắt nạt lắm à? Tiểu Tôn được A Quế nhắm trúng, mày là cái thá gì hả?!”
“Di Ba, dì tốn nước bọt với loại người này làm gì? Cứ đánh cho nó một trận cho mẹ không nhận ra được nữa!”
“Tao nhổ vào... với cái đức hạnh này còn xưng là con gái nhà giàu à? Tao thấy chỉ giống như con chó cái nhốt trong lồng nhà chúng ta thôi, chỉ là hạng đã thích liếm mông đàn ông!”
“Được rồi! Dì Hai nói ít đi hai câu không được à? Cho nó một bài học là được rồi, chúng ta đi mau lên, nhỡ cảnh sát đến đây...” Giọng nói thật thà chất phác của người đàn ông vang lên.
“Sao? Nói thôi mà cũng không được? Lưu Lão Tải, tôi nói cho ông biết nhé, mẹ A Quế mất sớm, người làm cha như ông lại là đồ vô tích sự. Nếu không có tôi và dì Ba, dì Tự chống đỡ thì A Quế còn phải khổ sở với ông thể nào nữa hả?”
Sắc mặt người đàn ông hiện rõ vẻ không vui, quay đầu đi, ngồi xổm một góc không nói gì.
Dì Hai hừ lạnh, đôi mắt lộ vẻ khinh miệt: “Nhìn cái dáng vẻ uất ức của ông kia, lúc trước sao em gái tôi lại thích cái đồ mất não như ông không biết nữa.”
Lưu Lão Tài thở hổn hển.
Dì Ba dứt tóc Vệ Ảnh, tay kia còn đang vẻo mạnh lên vai, lên lưng cô, “Con điếm này, hôm nay tao phải xé xác mày ra thành trăm mảnh, xem mày có còn dám cướp đàn ông của Quế Nhi nhà tao nữa không... Tao nhổ vào!” Nói xong, bà ta nhổ một bãi đờm lên trên người Vệ Ảnh.
Dì Tự học theo, nhưng còn biết giày vò người khác hơn cả dì Ba, vẻo từng nhóm thịt trên cổ Vệ Ánh, sau đó dùng hết sức mình nghiến ngấu bấm lấy.
Vệ Ảnh không chịu được hét lên chói tai, đau quá!
Toàn thân đau đớn!
Tóc không còn là của mình, lưng cũng không còn là của mình, dường như ngay cả ý thức của cô cũng không còn là của mình nữa.
Cô chỉ biết ôm chặt lấy người mình hơn mới có thể chống cự lại những đòn tấn công đáng sợ của mấy người này.
Cố gắng chịu đựng là được rồi.
“Này cậu Cả, ông còn ngẩn ra đấy làm gì hả?! Con đi không biết xấu hổ này, dám quyến rũ đàn ông của A Quế, ông không ra mặt xử lý cho cháu gái ông à?!”
Một người đàn ông thô lỗ đang đứng hút thuốc, hai vết bàn tay in trên mặt Vệ Ảnh chính là do ông ta lưu lại.
Dì Hai: “Anh, em nghỉ một lát, anh xử lý nó đi”
Dì Tư đảo mắt nhìn một vòng, thấy trên cái gáy trắng tuyết của cô gái phủ đầy dấu móng tay màu đỏ máu, lúc này còn đang nhỏ máu ra ngoài, quả tốt rồi!
“Nếu cái đổ đĩ này đã thích quyến rũ đàn ông như vậy thì chúng ta cứ lột hết nó ra đi rồi ném ra ngoài đường, thế nào?”
Dì Ba phụ họa: “Ý kiến này hay lắm”
Ở quê họ, đủ tiện nhân đều bị lột hết quần áo ném ra ngoài đường!
Trong mắt ông cậu Cả hiện lên ánh sáng dâm tà, ngay cả Lưu Lão Tài đang ngồi xổm một góc cũng không khỏi nhìn về phía bên này, sau đó giả bộ như không có chuyện gì dịch ra.
Dì Hai: “Được đấy! Thế thì lột đi! Xem nó có còn dám tiếp tục đi quyến rũ Tiểu Tôn nữa không...”
Người đàn ông hút thuốc không nói gì những tư thế đã mặc định đồng ý, hơn nữa hai trong mắt cũng không di chuyển nữa mà nhìn chằm chằm Vệ Ảnh.
Con đi này da trắng quá, nếu bóp vào liệu có chảy nước được ra không nhỉ?
Dì Tư thấy đề nghị của mình được mọi người tán đồng nên hếch cắm lên, thể hiện vài phần kiêu ngạo, vội vàng nhấc gáy Vệ Ảnh lên rồi xé roạt một cái.
Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, hơn nữa Vệ Ảnh chỉ mặc một chiếc áo voan mỏng nhẹ, chỉ cần hơi dùng sức là đã xé rách được rồi.
Bỗng nhiên tấm lưng trắng muốt như tuyết và áo bra màu đen lộ ra.
Vệ Ảnh không thể nhịn được nữa, trong mắt hiện lên sự quyết liệt và dứt khoát. Cô vùng lên, lấy đầu ấn vào bụng một người phụ nữ, đẩy bà ta đâm vào bức tường đối diện.
Hành động này dùng sức vô cùng mạnh. Sắc mặt dì Tư bỗng nhiên trắng bệch hơn cả tờ giấy, kêu lên, cơ thể cứng nhắc ngồi trượt xuống dưới đất.
Sau đó, tiếng thét chói tai vang vọng khắp con hẻm chật hẹp, “Chị Hai, chị Ba, lưng của em... đau quá..”
“Được lắm, con đĩ này, mày còn dám đánh lại à? Hôm nay tao không giết chết mày ở đây thì mày còn tưởng Tăng Quế Phân tạo dễ chơi lắm!” Nói xong, bà ta nhào về phía Vệ Ảnh.
Vệ Ảnh lau máu trên mũi, mắt đỏ ngầu, giống như con thủ nhỏ đang tuyệt vọng.
Tăng Quế Phân là người đàn bà chanh chua đã quen làm việc nhà nông ở nông thôn, sức lực của người đàn ông bình thường cũng không bằng được bà ta. Lúc trước Vệ Ảnh từng chịu thiệt trong tay bà ta, cũng biết là có cứng rắn đối đầu lại cũng sẽ chỉ khiến bản thân chết càng khó coi hơn mà thôi.
Nhưng cô đã không còn đếm xỉa đến gì nữa, cùng lắm thì mất cái mạng này.
Cho nên vào khoảnh khắc Tăng Quế Phân xông đến, cô không hề tránh né mà càng dùng sức hơn, tư thế dứt khoát hơn, dữ tợn cắn lấy cạnh gáy bà ta.
Tăng Quế Phân cũng không phải là hạng vừa, vừa kêu to vừa hung dữ nắm chặt lấy tóc Vệ Ảnh, cào thành một vệt máu dài trên mặt cô.
Nhưng Vệ Ảnh quyết không buông ra.
Tăng Quế Phân làm đau cổ cho nên cô trả đòn bằng miệng, để bà ta càng đau đớn hơn!
“Điền rồi! Con đàn bà này điên rồi! Nó muốn cắn chết tôi...”
Máu đã chảy dọc xuống cổ Tăng Quế PHân, nhuộm đỏ cả vải áo, mùi tanh lại hung bạo, còn Vệ Ảnh giống như một con quỷ hút máu người đi từ địa ngục ra!
Hai bà dì còn lại của nhà họ Tăng còn đang ngẩn người nhìn, không dám tiến lên ứng cứu, chỉ sợ mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị cắn...
“Còn ngẩn ra đấy làm gì?! Mau đi cứu Quế Phân!” Người đàn ông ở trần ném điếu thuốc đi, xông lên túm lấy gáy Vệ Ảnh, “Con mẹ mày bỏ ra ngay cho ông! Có nghe thấy không hả? Mày bỏ ra ngay!”
Mỗi câu nói dường như lại còn kèm theo đó là sức lực mạnh hơn nữa! Vệ Ảnh đã cảm thấy không khí trong phổi càng ngày càng ít đi, cổ cũng nóng rát đau đớn, nhưng cô không thể buông ra, không thể buông ra được!
Dường như đây đã trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng cô có thể nắm được.
Tăng Quế Phân đã sợ đến nước mắt nước mũi chỉ chực chảy ra, có lẽ là bà ta đã sợ đến ngay cả người, ánh mắt đã ngây dại đi, môi cũng trắng bệch, cuối cùng còn hơi tím lên: “Cứu tôi... nó muốn... cắn chết... tôi...”
“Anh Cả! Chị Hai sắp không chịu được nữa rồi!” Dì Ba bịt miệng, nước mắt rơi xuống, “Nếu biết trước thì chúng ta đã giết chết con đi này rồi, không thì sao chị Hai phải chịu đựng khổ sở thế này cơ chứ...”
Trong mắt người đàn ông càng hiện rõ sự phẫn nộ, cố gắng dùng sức để tách Vệ Ảnh ra, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu buông, cứ thế rất có khả năng máu thịt ở cổ em gái hắn cũng có thể sẽ bị dứt ra theo.
Bỗng hắn thấy run tay.
Đột nhiên, ánh mắt nhìn lên phần áo đã bị xé rách của cô gái, để lộ ra cái lưng trơn bóng trắng tuyết. Hắn cười lạnh, không biết cổ Vệ Ảnh nữa, mà xé quần áo trên người cô!
“Mày có ngon thì cứ cắn nữa đi! Xem tao cởi hết quần áo mày ra mày còn dám cắn nữa không.”
Vệ Ảnh vô thức dừng lại, nhưng lại bị gã đàn ông túm lấy, chớp mắt cô đã bị ném xuống dưới đất, giống như một con búp bê rách nát.
“Cắn đi! Tao xem mày còn dám cắn nữa không!” Gương mặt gã đàn ông dữ tợn, tách hai chân ra, ngồi thẳng lên người Về Anh, xé quần cổ.
“Tôi sẽ không tha cho các người đầu! Tuyệt đối không!” Đôi mắt cô gái đỏ ngầu như máu, sự lạnh lẽo trong đó khiến người ta sợ hãi.
Gã đàn ông bị cô nhìn đến dựng cả tóc gáy lên, hắn giơ tay giáng cho cô một cái bạt tai, “Mày còn dám dọa nạt nữa tao đánh chết mày đấy!”
Đôi mắt Vệ Ảnh lộ vẻ tuyệt vọng.
Cô nghĩ, hôm nay không biết liệu mình có chết ở đây không?
Tôn Dương đâu rồi?
Anh ấy có biết không?
Bây giờ anh ấy đang làm gì?
Hay cho câu “người đàn ông của A Quế nhà chúng ta, thì ra Vệ Ảnh cổ đã trở thành kẻ thứ ba bị người đời đánh chửi, đúng là vô cùng nực cười!
Nếu như, nếu như có còn thể sống tiếp, thì đám người này, từng người một, cô sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai!
Chết đi!
Tất cả đi chết hết đi!
Áo đã bị xé rách hết, chỉ còn lại đồ lót mỏng manh, gã đàn ông nhìn đến mức đôi mắt nóng bỏng, “Fuck, mày trắng quá... thơm quá..”
Vệ Ảnh nhìn hắn cười lạnh.
Bốp
Lại là một cái bạt tai nữa!
Gã đàn ông thu tay lại, tiến sát, “Mày lườm đi! Con mẹ mày thử lườm thêm cái nữa xem! Ông đây không tin không xử lý được mày, con đĩ này...”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài con hẻm truyền đến tiếng bước chân chạy đều tăm tắp.
Tăng Thủy Tường khựng lại, đôi mắt lập tức hiện rõ vẻ hoang mang.
Lưu Lão Tài vẫn ngồi xổm một góc tường nãy giờ đột nhiên đứng bật dậy. Ông ta đã sợ hãi đến mức hai chân run rẩy lẩy bẩy: “Có, có người đến rồi!”
Tăng Thủy Tường đứng bật lên khỏi người Vệ Ảnh: “Đi! Đi mau!”
“Chà chà, ức hiếp người ta xong giờ còn muốn chạy hả?” Một tiếng cười lạnh vang lên. Lương Hồng dẫn theo một đám anh em phong tỏa chặt con hẻm.
Sắc mặt Tăng Thủy Tường hoàn toàn thay đổi. Lưu Lão Tài vội vàng ôm đầu ngồi xuống, tiếp tục co rụt trong góc tường, chỉ ước gì bản thân mình là một hạt bụi dưới đất để không ai nhìn được ông ta.
Tăng Quế Hương và Tăng Quế Lan đỡ hai bên Tăng Quế Phấn đã bị thương chảy máu, đứng đờ ra tại chỗ. Sau khi trao đổi bằng ánh mắt với nhau, họ biết tình hình đã không ổn rồi.
Đối phương không chỉ đông người mà còn có vũ khí trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hết bọn họ vào trong bụng.
Hai chị em bà ta đã thầm đổ mồ hôi trong lòng.
Đàm Hi không xuất hiện ngay vì cô còn chạy vào trong xe lấy tấm chăn, lúc này cô đang xông tới bọc chăn lên người Vệ Ảnh đang nằm dưới đất.
“Không sao rồi, không sao rồi... Tiểu Ảnh Tử đừng sợ, tôi đến cứu bà đấy...”
Vệ Ảnh cố kìm lại không cho nước mắt rơi xuống, “Tôi biết mà... tôi biết là... bà nhất định sẽ đến kịp...”
Đàm Hi đau lòng ôm lấy cô, nhìn qua vai Vệ Ảnh, ánh mắt sắc bén dữ tợn lướt qua hai gã đàn ông và ba mụ đàn bà có mặt ở hiện trường lúc này, giống như diêm Vương đòi mạng.
“Hi Tử, đám người này, không được bỏ qua cho một ai hết.” Vệ Ảnh nắm lấy vạt áo cổ không chịu buông ra, đầu ngón tay đã trắng bệch.
Có thể biết rằng cô đã đè nén bao nhiêu sự oán hận và phẫn nộ.
“Ừ, tôi báo thù cho bà.” Giọng Đàm Hi rất nhẹ, rất nhẹ, dường như toát lên sự dịu dàng.
Nhưng khi đến tai Lương Hồng thì lại nghe ra sự lạnh lẽo âm u, xem ra chuyện này hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được.
Nhưng mà, hắn và mấy người anh em này cũng không định khoanh tay đứng nhìn!
Một nhóm người mà đi đè một cô gái nhỏ ra bắt nạt thì còn ra thể thống gì nữa?
Nhìn những dấu vết màu máu đỏ trên người trên mặt cô, và quần áo rách nát trên người cô, ngay cả đám lưu manh du côn như hắn cũng không thể nhìn được...
“Lương Tử” Đàm Hi đứng lên, “Phiển cậu đưa bạn tôi lên xe”