“Đừng nói đây là quy củ! Em chưa thấy ai đối xử với người có công như thế đâu. Ờ, em đây làm việc cho quân đội của các anh, không có tiền, không có danh, được cái gì chứ? Nói trắng ra là em giúp chỉ vì tình cảm chứ không phải giúp vì bổn phận!”
Sắc mặt Thời Cảnh hơi trầm xuống: “Khủng bố tập kích là đùa giỡn à? Đàm Hi, giữ gìn an toàn cho quốc gia là bổn phận và trách nhiệm của mỗi công dân!”
“OK, em thu lại mấy câu tức giận trước đó. Vì thế đây là trách nhiệm của em, các anh coi nó là lẽ đương nhiên nên vênh mặt hất hàm sai khiến đúng không?”
“Không phải... Sao có thể nói là coi như lẽ đương nhiên mà vênh mặt hất hàm sai khiến được chứ? Anh là người như thế a?” Thời Cảnh cảm thấy anh ta còn oan hơn cả Đậu Nga.
“Có! Anh lúc đó, bao gồm cả vừa rồi nữa, đều có thái độ như thế. Đừng có không thừa nhận, em không mù, cũng không điếc, nhìn thấy rất rõ ràng, cũng nghe rất rõ ràng!”
Thời Cảnh im lặng.
Thật lâu sau mới nặng nề lên tiếng: “Đừng nói gì nữa, anh xin lỗi là được chứ gì?”
Đàm Hi gật đầu: “Được. Nói đi.”
“Nói cái gì?” Đần mặt ra.
“Xin lỗi chứ gì nữa.”
“... Rất xin lỗi.”
“Em chấp nhận.”
“...Ò.”
Đàm Hi hất hàm về phía phòng bếp: “Trong đó có bát, tự đi lấy đi, nồi cơm điện ở bên cạnh bếp đấy.”
“Xong ngay!” Thời Cảnh không còn vẻ chán nản nữa mà lập tức tung tăng chạy vào bếp. Bên trong vang lên những tiếng động lách cách, sau đó thấy anh ta bưng một bát tô lớn đựng đầy cơm trắng đi ra.
“Ở thì... hẳn là hai người cũng ăn no rồi nhỉ? Tôi múc hết cơm thừa trong đó ra đây, để tránh lãng phí! Cần cù tiết kiệm là đức tính tốt đẹp của người Hoa Hạ chúng ta mà balabala...”
Khóe miệng Đàm Hi giật giật: Thôi đi, thùng cơm thì cứ nhận là thùng cơm đi, sao cứ nhất định phải cố ý giải thích, giấu đầu lòi đuôi làm gì?
Lục Chinh lập tức đen mặt.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, thực ra cũng rất đơn giản, một mình Thời Cảnh quét hết quá nửa bàn ăn như gió cuốn mây vần, sau đó sung sướng chạy ra phòng khách xem tivi. Đàm Hi đau lòng cho tay nghề của bản thân, càng đau lòng cho người đàn ông nhà mình, uống tạm hai bát canh liền tức sùi bọt mép chạy đi giết người...
“Kẹo Thập Cẩm, anh là để con lợn, xem tôi chọc tiết anh thế nào!”
Lục Chinh giải quyết nốt phần thức ăn còn dư lại, sau đó đi vào bếp rửa bát.
Chờ đến khi anh ra ngoài thì Đàm Hi đã dạy dỗ xong cái thùng cơm nào đó rồi, giờ anh ta đang nằm ngửa trên sofa giả chết.
Đàm Hi chọc vào cánh tay anh ta, hừ, cứng quá, cộm đến phát sợ.
Thời Cảnh đột nhiên đưa tay ra kéo làm cho thân thể nhỏ bé của Đàm Hi ngã nhào xuống sofa. Sau đó anh ta tiện đã ghé sát lại, cười âm hiểm: “Nhãi con, muốn đấu với ống một trận thì còn non lắm!” Sau đó xoa nắm tay, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đánh người.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, sắc mặt Lục Chinh cũng càng lúc càng sa sầm.
Đầu óc tên Thời Cảnh này đúng là thiếu thông minh, giờ còn coi Đàm Hi giống như lính trong quân doanh để dạy bảo nữa chứ.
Mà trong tiềm thức, Đàm Hi cũng không coi Thời Cảnh là người ngoài, chẳng phải là anh họ của cô hay sao?
Nhưng mà Nhị Gia lại không biết!
Lại còn ở ngay dưới mí mắt anh, thế nếu lúc anh mà không có mặt thì chắc phải chọc thủng cả trời rồi đúng không?
Chớp mắt, cái bình dấm lập tức lật ngửa!
“A Chinh! A Chinh! Anh mau qua đây giúp em, nói đi, bạn thân với bạn gái anh chọn bến nào?” Đàm Hi mắt sắc nên lập tức nhìn thấy Lục Chinh, nhân lúc Thời Cảnh phân tâm liền giơ chân đá văng người ra, sau đó nhào tới rúc vào ngực người đàn ông như một chú chim nhỏ, tội nghiệp tìm kiếm sự che chở.
Thời Cảnh lập tức đứng bật dậy: “Lão Lục, tôi nói cho cậu biết, cậu phải quản giáo tốt cái cô vợ này của cậu đi. Chẳng phải là chỉ ăn cơm nhiều một chút thôi sao, có cần phải như thể không hả?”
Đàm Hi bĩu môi: “Có phải nấu cho anh đâu chứ...”
Thời Cảnh coi như không nghe thấy.
Đàm Hi mắng anh ta là đổ mặt dày, sau đó mắt ươn ướt nhìn Lục Chinh: “Người ta làm cho anh ăn, kết quả lại vào hết trong bụng tên kia, tức chết mất.”
Tâm tình Lục Chinh liền biến tốt, ghé sát vào tai cô nhóc nhẹ giọng an ủi mấy câu, sau đó lập tức tủm lấy Thời Cảnh xách vào trong phòng sách.
Rám...
Cửa đóng lại, ngăn cách tiếng cười.
Sắc mặt Thời Cảnh đỏ bừng lên: “Này, này, này, không ai kéo người như thế này đâu nhé! Xách cái gì mà xách, đã bao nhiêu năm rồi mà thói quen xấu vẫn chẳng thay đổi gì...”
Lục Chỉnh ngồi xuống ghế, thu lại vẻ mặt vui đùa, nghiêm túc hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Tập đoàn Thiên Tước có động tĩnh.” Thời Cảnh ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng như băng, vẻ mặt nghiêm túc. Giống như người một phút trước vẫn còn oán giận, cợt nhả căn bản không phải là anh ta.
Lần này tới, ngoại trừ vì muốn ăn cơm chùa ra thì chủ yếu vẫn là chuyện này.
Nếu không tại sao bắt buộc phải dâng mình lên cửa để bị Đàm Hi mắng chứ?
Thật sự là không kìm nén được tâm tình kích động muốn tìm người để bàn bạc, vì thế mới không mời mà tới.
Lục Chinh nghe thấy thể thì ấn đường nhắn lại: “Cậu vẫn đang điều tra Dịch Phong Tước sao?”
“U.”
“Lần trước ống Cát đã nói rất rõ ràng rồi, rút lại lệnh truy nã, chỉ cần bên kia không chủ động gây chuyện thì chúng ta cũng sẽ không trêu vào nữa. Cậu coi như lời gió thoảng bến tại hả?”
“Chúng ta điều tra bao nhiêu năm như thế, cậu cam tâm từ bỏ đơn giản vậy sao? Huống chi, đối phương chỉ đồng ý sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của Hoa Hạ chứ không nói sẽ không tìm cậu báo thù. Cậu bằng lòng để mặc sự uy hiếp nằm trong bóng tối thế à?”
Lục Chinh trầm mặc một hồi, sau đó nói: “... Dù nói thế nào thì quân lệnh như núi.”
“Ha, cậu không sợ thanh đao treo lơ lửng trên đầu kia có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào ư?”
“Tôi có thể tự mình đi tra, nhưng cậu thì không thể.”
Thời Cảnh nhíu mày, mối mỏng mím chặt.
Tuy rằng Lục Chinh giữ quân hàm nhưng đã không còn nhúng tay vào công việc của quân đội nữa. Nếu anh ra mặt tiếp tục tra xét nơi Dịch Phong Tước đang ẩn náu thì chỉ là hành vi cá nhân, nhưng Thời Cảnh thì không giống như thế.