“Lão Lục! Cậu ở đâu vậy?” Giọng nói nôn nóng của Thời Cảnh truyền đến từ đầu dây bên kia.
Ánh mắt Lục Chinh trở nên lạnh lùng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nói qua điện thoại không rõ ràng, cậu đến quân khu ngay, nhanh lên...!”
Lục Chinh lấy áo khoác, sải bước ra khỏi văn phòng.
Trần Khải đang chuẩn bị gõ cửa, cánh tay lơ lửng ở không trung, nâng mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Boss: “Lục
Tồng...”
“Hủy hết toàn bộ lịch trình hôm nay, tôi có việc khác phải làm.”
Nửa tiếng sau, văn phòng tổng tham mưu quân khu.
Lục Chinh đẩy cửa bước vào, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, dán chặt vào lưng, may mà áo màu đen nên không hề thấy rõ.
“Lão Lục, cuối cùng cậu cũng đến!” Thời Cảnh tiến lên đón, ánh mắt nghiêm túc.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ông Cát muốn từ bỏ việc truy bắt Dịch Phong Tước, đồng thời đưa tất cả các tư liệu điều tra và tin tình báo liên quan vào kho tư liệu cơ mật, không có quyền hạn không thể kiểm tra.”
“Cấp mấy?”
“Cấp SS.”
Lục Chinh cau mày, tức là, ngay cả anh cũng không có tư cách truy cập.
Sự kinh ngạc chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh: “Chuyện khi nào vậy?”
“Sáng nay.”
“Có hỏi nguyên nhân chưa?”
“Hỏi rồi. Ông ấy nói là chỉ thị của cấp trên“. Số người có thể được ông Cát xưng là “cấp trên”, có thể điểm được trong một bản tay.
“Ai?”
Thời Cảnh trầm mặc: “... Không có nói.”
Xem ra, sự việc quả thật có hơi khó nhằn rồi đấy.
Lão Lục: “Ông ấy đâu?”
“Bên trong.”
“Tôi đi nói chuyện với ông ấy.”
Vốn dĩ Thời Cảnh muốn đi theo, nhưng bị Lục Chính ngăn lại, chỉ đành ngồi trên sofa buồn bực hút thuốc,
Cốc cốc.
“Mời vào.” Giọng nói già nua, hùng hậu mạnh mẽ.
Lục Chinh đẩy cửa vào, “Thủ trưởng.”
“Ta biết cậu ta sẽ kêu cậu tới.” Ông Cát thở dài, chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi xuống.”
“Vâng.” Lục Chinh nghe lời ngồi xuống, cho dù có liên quan đến an toàn sống chết của mình, anh cũng không thể hoảng loạn, bình tĩnh ung dung.
“Biết rồi à?”
“Biết được đại khái ngọn nguồn, có một vài chi tiết muốn nghe lại một lần nữa.”
“Cậu không hỏi, ta cũng sẽ nói. Dù sao, những năm qua hắn ta cắn chặt không buông, khả năng là vì mối thù một phát súng năm xưa. Cậu là đương sự, có quyền được biết mọi thứ.”
Nửa tháng trước, Tập đoàn Thiên Tước thông qua chính phủ Trung Đông liên lạc với đám cấp cao của quân đội, yêu cầu hòa giải, và bày tỏ sẽ không tiến hành giao dịch phi pháp ở trong phạm vi Hoa Hạ nữa, càng sẽ không vươn xúc tu của mình vào nội địa.
Lục Chinh: “Hắn ta có điều kiện gì?” Ông Cát: “Hủy bỏ lệnh truy nã.”
Lục Cinh: “Nếu đối phương giở trò...”
Ông Cát: “Không thể.” Lục Chinh: “Là thế nào?”
Ông Cát: “Chính phủ ba nước Trung Đông liên hợp đứng ra đảm bảo.”
Ánh mắt Lục Chinh trở nên nặng nề, xem ra, Dịch Phong Tuớc đã có chuẩn bị từ trước.
Động cơ là gì?
Đợi đã!
“Hắn ta dồn hết tâm sức muốn gỡ bỏ lệnh truy nã, chẳng lẽ định bước chân vào Hoa Hạ?”
Từ trước đến giờ, thế lực cốt lõi của Thiên Tước đều tập trung ở hai nơi là Bắc u và Bắc Mỹ, còn ở Hoa Hạ có thể nói là không hề có nền móng gì, huống hồ nơi này đã có hai con quái vật lớn là An gia và Dạ Xã quản lý, cho dù miễn cưỡng chen vào cũng khống chiếm được lợi ích gì béo bở.
Lục Chinh trầm ngâm một lúc lâu, cũng không tìm được lý khiến do đối phương làm như thế.
Vì thế, càng đáng để nghi ngờ!
“Ta biết cậu đang lo lắng điều gì.” Ông Cát thở dài, “Lúc nhận được tin tức, chúng ta đã từng phân tích mục đích của đối phương. Rất đáng tiếc, ngoài trừ việc biết hắn ta muốn tiến vào Hoa Hạ, thì chẳng thu hoạch được gì thêm.”
“Nếu đã như thế, tại sao lại đồng ý?“.
“Ba nước Trung Đông liên hợp đảm bảo, phía quân đội không thể không nể mặt.” Điều ông Cát không vạch trần ra là... trong này lợi ích đan xen, rắc rối phức tạp. Họ thận trọng suy nghĩ, cân nhắc đến nhiều phương diện mới cho ra quyết định thế này.
“Tại sao phải thiết lập các tư liệu liên quan thành cơ mật cấp SS?”
“Vốn dĩ đối phương yêu cầu trực tiếp tiêu hủy, chúng ta không đồng ý, cuối cùng hai bên lùi một bước, đưa vào trong kho tư liệu Cơ mật.”
“Lão Lục, chuyện rốt cuộc là sao?” Thời Cảnh thấy anh bước ra khỏi văn phòng, dụi tắt đầu thuốc, đi thẳng đến hỏi.
“Quyết định của phía trên.”
Vì thế, không thể thay đổi.
Thời Cảnh chửi thề, đá tung chiếc ghế thấp trước mặt: “Mọi cố gắng trong vài năm qua đều đem cho chó ăn hết rồi! Mẹ nó!”
Lục Chinh nắm chặt vai anh ta, kéo ra ngoài hành lang: “Cậu điên rồi à! Đó là văn phòng tổng tham mưu, muốn trút giận thì đi ra ngoài sân huấn luyện!”
“Cậu không lo hắn ta tự do ra vào Hoa Hạ sẽ gây bất lợi với cậu?”
Ghi nhớ mối thù một phát súng đến tận bây giờ, có thể cho thấy Dịch Phong Tước là một người có thù tất báo. Có thể kiên trì 5 năm, nói lên ý chí quyết tâm của hắn rất lớn.
Một người như thế, một mối thù sâu nặng như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ việc báo thù được?
“Dịch Phong Tước là một kẻ điên, tôi lo...”
“Sẽ không có chuyện gì đâu” Lục Chinh vỗ vai an ủi người anh em của mình, ánh mắt lạnh lùng như nước.
Anh nói: “Năm xưa, tôi có thể cho hắn một phát súng. Hôm nay, cũng có thể cho hắn phát thứ hai.”
Đêm đến, nhà chính Cố gia.
Ngôi biệt thự kiểu trang viên được xây dựng dựa sát vào núi, ngồi Bắc hướng Nam, ẩn hiện trong màu xanh cây cối, hòa mình vào tiếng ve kêu râm ran, độc chiếm phong thủy một phương.
Trong tứ đại tài phiệt của thủ đô: Bàng, Lục, Cố, Tần, thì nhà họ Bàng có quyền, Lục gia có tiền, Tần gia là thành viên mới, còn gia tộc Cố Thị thì lại nổi tiếng với sự thần bí khiêm tốn và phồn hoa của mình.
Gia sản của họ thế nào, không một ai có thể biết được.
Thậm chí ngay cả vị trí nhà chính của Cố Thị cũng mới được phơi bày vào tối nay, lúc trước nếu có ai muốn lên của thăm hỏi, chỉ sợ là không biết nơi đâu mà tìm.
Hôm nay, mượn dịp cậu Hai Cố gia trở về, nhà họ Cố tiến vào giới thượng lưu với tư thế mạnh mẽ nổi trội, xem ra sau này sẽ không còn được bình yên nữa rồi.
Phía trước biệt thự có một khoảng đất trống, trên đó có ba đài phun nước lớn nhỏ khác nhau, hoàn toàn có thể xem như một quảng trường cỡ nhỏ.
Giờ đây con đường tiến vào cửa chính được lót thảm đỏ, còn quảng trường nhỏ vừa hay có thể dùng để làm bãi đỗ xe.
Hoa tươi giăng lối, bồi bàn tiếp đón, thể hiện ra được phong thái của những bữa tiệc kiểu hoàng gia.