“Được, vậy em tập trung hoàn toàn tác phẩm, thầy và Khương Mi cùng đi.”
“Giáo sư Khương Mi cũng đi?” Đàm Hi nhướng mày.
“Ừ. Phía trường học sắp xếp, sau đó có thể sẽ phải giao lưu học tập ở bên kia.”
“Khi nào xuất phát!”
“Cuối tuần này.”
Đàm Hi: “Có cần em sắp xếp chỗ ở giúp hai người không?” Không có chuyến bay thẳng từ Tân Thị đến Los Angeles, phải đi đến thủ đô mới được.
“Không cần, bến trường đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.”
“Vâng.”
“Tranh sơn dầu đòi hỏi sự tỉ mỉ, em cứ từ từ, không cần nóng vội làm gì.”
“Em hiểu.”
Đàm Hi dời toàn bộ giá vẽ, công cụ vào phòng khách, tiếp tục lên màu. Vừa ngồi là hết ba tiếng đồng hồ, không xê dịch mông.
Ăn xong bữa trưa, Đàm Hi định chợp mắt một lúc thì di động đổ chuông.
Cô liếc nhìn người gọi đến, khóe mổi đột nhiên cong lên: “Tiểu Ảnh Tử..”
14 giờ, trong một quán cà phê nào đó.
“Hi Tử, ở đây!”
Đàm Hi nhìn theo, liền thấy một cô gái xinh đẹp ngồi gần cửa sổ, khuôn mặt loli nhỏ nhắn, làn da trắng sáng, nhìn thoáng qua trông giống như búp bê, nhưng giọng nói lại to đến giật mình.
Hoàn toàn giống với bóng dáng của người đã từng nhảy ra bảo vệ cô trong ký ức.
“Vài ngày không gặp, sao lại có quầng thâm rồi?” Vệ Ảnh nâng cằm của Đàm Hi lên đánh giá quan sát.
Tuần trước hai người đã gặp mặt, cũng hẹn tại quán cà phê này. Vệ Ảnh vừa nhìn thấy cô đã nhào tới ôm thật chặt. May mà gần đây Đàm Hi đang tập gập bụng, thẳng lưng, đỡ lấy cô ấy được.
Đàm Hi nghe thấy thế, thở dài: “Đểu tại tiểu yêu tinh tranh sơn dầu đó, khó xơi quá.”
“Sắc... cậu định hiện thân cho nghệ thuật à?”
“Khống mức như thế, nhiều lắm là... bị ép khổ mà thôi.”
Mắt Vệ Ảnh sáng rực: “Nói cho rõ ràng, bị ai ép khô? Có phải Nhị Gia không?” Tiểu vũ trụ nhiều chuyện bốc cháy hừng hực.
Tuy Vệ gia không được tính là gì trong đất thủ đổ đầy rẫy quyền quý, nhưng suy cho cùng vẫn là người trong giới, ít nhiều biết được chút nội tình. Hơn nữa danh tiếng “Nhị Gia” nổi tiếng thế kia, ngay cả những người chỉ liên quan một chút đến giới này đều không cảm thấy xa lạ.
Vệ Ảnh chưa gặp qua người thật, nhưng đã nghe qua danh hiệu “Nhị Gia” vô số lần từ trong miệng của cha mẹ mình.
Trong ấn tượng, người đó đứng ở đỉnh của kim tự tháp, là vương giả quan sát mọi chúng sinh.
Không ngờ lại bị bạn thân của mình hạ đổ!
Vệ Ảnh vừa vui mừng cảm thán vừa cảm thấy hãnh diện: có biết người phụ nữ khiến “Nhị Gia” quỳ xuống hát bài “Chinh Phục” là ai không? Chị em của tôi đấy!
“Cậu đang nghĩ cái gì thế? Thứ tớ nói là tranh sơn dầu!” Đàm Hi trợn mắt, mỉm cười.
“Thật chứ?” Giọng điệu này, rõ ràng là không tin: “Một đĩa thịt xào thơm ngào ngạt như cậu đây mà Nhị Gia có thể kiềm chế không ăn sao?”
“Hừ! Nếu không phải lần này trở về nghe anh tớ nói, cậu còn định giấu tớ đến khi nào? Đã nói là bạn thân cả đời kìa mà?”
Đàm Hi kinh ngạc: “Không phải đã nói cho cậu biết rồi đấy sao?”
“Hả? Khi nào? Sao tớ không biết nhỉ?”
“Đừng giả vờ, kỳ nghỉ đông năm ngoái” Cô nàng này, chiêu trò giả ngốc đúng là lợi hại.
“Cậu chỉ nói với tớ là có bạn trai thôi, chứ đầu nói là Nhị Gia đầu!”
Đàm Hi dở khóc dở cười: “Là anh ấy thì sao? Cậu cứ luôn miệng kêu Nhị Gia, người không biết còn tưởng rằng là thân thích nhà cậu nữa cơ”
“Nếu là thân thích nhà tớ thật, chắc là Lão Vệ có nằm mơ cũng cười đến tỉnh... Này, cậu đừng có không tin, tớ nói thật đấy...”
Ăn xong bánh ngọt trong quán cà phê, hai người đánh tới trung tâm bách hóa ở gần đó, tiêu tiền điên cuồng.
“Hi Tử, chúng ta đi lên lầu xem thử nhé?” Vệ Ảnh chớp mắt, cắn môi nũng nịu.
Lên trên nữa là tầng thời trang nam.
Đàm Hi: “Mua cho Tôn Dương?”
“Đúng vậy, áo sơ mi và áo khoác của anh ấy toàn là kiểu lỗi thời, nhìn vào cũng trông hơi cũ, bình thường anh ấy lại thích chạy đến công trường, người làm bạn gái như tớ cũng phải thu xếp giúp anh ấy chứng
“Tiểu Ảnh Tử của chúng ta thật đảm đang-” Đàm Hi khều cằm của cô ấy.
“Đáng ghét! Chỉ biết bắt nạt người ta...”
“Được rồi được rồi, đi mà giậm chân làm nũng với Tôn Dương, tớ đây chịu không nổi...”
“Hi Hi, sao bây giờ cậu...” Trong lòng Vệ Ảnh cảm thấy kỳ lạ, “Thay đổi nhiều như vậy.”
Đàm Hi khựng lại, đột nhiên mỉm cười: “Trở nên xinh đẹp hơn sao?”
“Ừ! Và....” Vệ Ảnh cắn môi, “lẳng lơ hơn!”
“... Cái đó gọi là quyến rũ.”
“Được rồi được rồi, quyến rũ thì quyến rũ, chúng ta đi lên đi! Cậu cũng chọn mấy bộ cho Nhị Gia đi.”
Tuy mang tiếng đi chung với Vệ Ảnh mà thôi, nhưng Đàm Hi cũng mua không ít, nào là áo sơ mi, cà vạt, áo thun Polo...”
Lúc hai người rời đi, trong tay toàn là túi mua sắm lớn nhỏ, đủ loại thương hiệu.
Đàm Hi lái xe đến, vứt thẳng ra cốp xe sau, thở phào nhẹ nhõm, tay sắp gãy đến nơi rồi.
Vệ Ảnh lái chiếc xe Chevrolet của mình đến bên cạnh Đàm Hi, nhìn chiếc Porsche bằng một ánh mắt đầy u oán: “Hi Tử, bây giờ tớ chỉ có một câu muốn nói với cậu”
“Ha?”
“Nếu cậu giàu thì đừng quên tớ.”
Đàm Hi đề nghị cùng đi ăn tối.
Vệ Ảnh nén đau từ chối: “Tớ phải đi đến sân bay đón Tôn Dương, anh ấy đi chuyến bay chiều nay, giờ này chắc sắp đến rồi. Hôm khác nhé, tớ và Tôn Dương mới cậu.”
“Được!”
6 giờ tối, Đàm Hi mới trở về chung cư.
Lục Chinh ngồi trên sofa xem tivi. Đàm Hi thay dép xong, bay thẳng tới, sà vào lòng anh.
Rên một tiếng, gò má áp vào bờ ngực nóng hổi của anh, Đàm Hi cọ nhẹ như chú mèo con.
“Đi mua sắm à?”
“Vâng.”
“Một mình?”
“Có Tiểu Ảnh Tử nữa. Em kể cho anh nghe...” Đàm Hi ngồi thẳng người, “Cậu ấy cứ luôn mồm gọi "Nhị Gia, chỉ thiếu điều khen anh lên tận trời mà thôi.”
“Anh?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không biết danh tiếng của mình vang vọng đến cỡ nào ở Tứ Phương Thành sao?” Đàm Hi chớp mắt.