Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 627: Đại điềm điềm ghen. Gã hề họ phùng nổ tung




Đàm Hi định trêu anh bạn trẻ này nên thuận tay nhặt một món đồ lên, hỏi cậu ta: “Đây là gì thế?”

Không ngờ người ta chẳng những không đỏ mặt, không bối rối, thậm chí còn bày ra vẻ mặt tươi cười ba phần, phun ra một danh từ cực kỳ chuyên nghiệp nhưng cũng rất xấu hổ... Khóa bịt miệng.

Rồi! Gặp phải dần từng trải rồi.

Đàm Hi bĩu môi, mất hết hứng thú. Đột nhiên, một cánh tay dài duỗi ra cuốn cô vào trong lồng ngực mình.

Lục Chinh: “Dám đùa bỡn đàn ông trước mặt ông đấy? Hửm?”

Đàm Hi: “Hiểu lầm thôi, chắc chắn là anh đã nhìn lầm!”

Lục Chinh liếc nhìn thứ trong tay cổ: “Có hứng thú à?”

Đàm Hi run lên, vội vàng giải thích: “Em chỉ tùy tiện lấy, không tính!”

“Mắt nhìn cũng được đấy, lấy nó đi.”

“...” Không cần mà!

Ngoại trừ cái đó, ngài Lục trong ngoài bất nhất còn yêu cầu anh chàng chủ cửa hàng lấy cho bộ trang phục hầu gái, thanh toán đầy sảng khoái.

“Ừm... lấy luôn cả đôi tất chân kia đi.”

Đàm Hi vừa nhìn thoáng qua đã lập tức chỉ muốn hôn mê bất tỉnh, tất lưới mới sợ chứ...

“Anh yêu, anh có sở thích biến thái như thế, mọi người biết không?”

Lục Chinh liếc nhìn cô một cái thờ ơ, “Em biết là được rồi.”

Bảy giờ tối, hai người mới về tới chung cư.

Vừa mới vào cửa, Đàm Hi liền tranh thủ cướp túi đồ, trang phục hầu gái với tất lưới thì cô còn OK, chứ cái khỏa bịt miệng kia thì kiên quyết không thỏa hiệp!

Lục Chinh lắc mình tránh thoát, dù bận vẫn ung dung: “Nhóc con, em gấp không chờ nổi đến thế cơ à?”

Đàm Hi vồ hụt nên tỏ vẻ tức giận: “Anh đưa cái khóa kia cho em.”

“Làm gì?”

“Cẩm đưa cho Lưu Diệu chứ làm gì.”

Khóe miệng Lục Chinh giật giật.

Đàm Hi nói cực kỳ đứng đắn: “Dù sao em cũng không cần thử đổ đó.”

“Vậy vừa rồi ở trong cửa hàng em hỏi làm gì?” Mắt híp lại, hơi nguy hiểm.

“Oh- em biết rồi.” Đàm Hi khoanh tay trước ngực, cười như không cười.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc.

“Đại Điểm Điểm nhà chúng ta rơi vào vại dấm chua không bò ra được nên giờ bắt đầu xì hơi nhỉ?”

Đàm Hi thấy sắc mặt anh càng lúc càng đen mới vội vàng ghé sát lại, giọng nũng nà nũng nịu: “Rồi rồi, em xin lỗi, máu ghen của anh cũng nên hạ xuống rồi chứ nhỉ?”

“Sai ở đâu?”

Hừ, còn không chịu buông tha cho cô nữa chứ.

Đàm Hi cố gắng không trừng mắt lên với anh, “Không nên thảo luận với người đàn ông khác về đồ dùng tình thú, đã được chưa?”

“Ừ.” Sau đó đổi dép lê, lập tức đi vào trong phòng khách.

Vốn dĩ Lục Chinh mua thứ đồ kia chỉ là để dọa cô một chút, hiện giờ đã đạt được mục đích rồi, lập tức thấy thoải mái vô cùng.

Đàm Hi nấu cơm tối, ba chay hai mặn, một bát canh trứng, làm theo đúng công thức trong thực đơn nên hương vị tất nhiên không tệ rồi.

Ăn xong, Lục Chinh chủ động rửa bát. Lúc đi ra khỏi bếp thì thấy Đàm Hi đang ngồi trên sofa vẫy tay với anh, trước mặt là táo đã được gọt sẵn vỏ, trên mỗi miếng táo đều cắm một chiếc tăm.

Hai người làm tổ trên sofa xem phim, khi nhạc kết thúc phim vang lên thì Đàm Hi cũng bắt đầu kêu buồn ngủ.

Lục Chinh lập tức bề ngang người lên: “Bây giờ bắt đầu vào việc chính.”

Chờ đến khi vào phòng ngủ rồi, Đàm Hi mới phản ứng lại, không nhịn được mắng một câu... “Lão già lưu manh.”

“Nào, cô hầu bé nhỏ, thay quần áo cho ống ngắm chút nào...”

Đêm lặng lẽ, ánh trăng sáng ngời mà cô độc như báo trước một đêm kiều diễm vô hạn. Ngày hôm sau, Đàm Hi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhắm mắt tìm điện thoại, bấm nghe theo cảm giác, “Alo...”

Ngoại trừ giọng hơi khàn ra thì vẫn chẳng lộ một chút cảm xúc nào.

Thế nên, đầu bên kia cũng không nghe ra là cô vừa mới tỉnh giấc: “Đàm Hi, cô không cảm thấy là nên cho tôi một lời giải thích à?” Tức giận và đầy oán khí, hoàn toàn không có một chút sự vui đùa nào.

Ha?

Phùng Thiếu Luân!

Đàm Hi giật mình một cái, xoay người bật dậy, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, hai mắt vốn dĩ còn đang mê man lập tức trở nên trong trẻo khiến người, “Phùng Tổng tốt nhất nên nói cho rõ ràng một chút, vừa mới mở miệng ra là đã chửi tôi, Đàm Hi tối không gánh cái oan đó được đâu nhé!”

“Chơi tôi vui vẻ lắm đúng không? Mẹ kiếp, rồi cuộc là ai gánh oan, cô tự hiểu rõ trong lòng mà!”

Sắc mặt Đàm Hi sa sầm: “Cho anh năm phút để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ rồi hãy nói chuyện với tôi.” Nói xong, lập tức cúp máy.

Không đến năm giây, tiếng chuông lại vang lên, Đàm Hi lập tức từ chối, chuyển sang chế độ yên lặng, nhét điện thoại xuống gối rồi rời giường rửa mặt.

Chờ đến khi cô rời khỏi toilet thì đã qua hơn mười phút.

Cầm điện thoại lên thì thấy tên chết tiệt kia gọi tới hai mươi mấy cuộc, nhưng sau đó cũng chịu thôi.

Cô buộc tóc mình thành đuôi ngựa, đang xử lý tóc mai hai bên thì lại có cuộc gọi tới.

Vẫn là Phùng Thiếu Luân.

Đàm Hi nghe, lớn tiếng quát nạt: “Nếu Phùng Tổng vẫn chưa bình tĩnh lại thì tôi cũng không ngại chờ thêm mấy lần năm phút nữa đâu.”

“Không cần.”

Quả nhiên giọng nói đã không còn kích động như trước.

Đàm Hi nhướng mày, tuy rằng đã đoán ra nguyên nhân, nhưng...

“Sáng sớm ngày ra mà Phùng Tổng đã bắt đầu oanh tạc điên cuồng lung tung như thế, anh ăn thuốc nổ đấy à?”

“Cổ phiếu nguồn năng lượng ô tô mới có phải do cô làm không?!” Phùng Thiếu Luân cũng không quanh co lòng vòng với cô mà đi thẳng vào chủ đề.

Đàm Hi cười khẽ, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Lời này, sao tôi nghe mà không hiểu lắm nhỉ?”

“Đừng có giả ngu nữa! Sáng nay khi vừa bắt đầu phiên giao dịch mới thì giá cổ phiếu đã tăng vọt, ngay cả bản tin tài chính và kinh tế cũng phải đưa tin, cô dám nói là cô không biết sao?!”

“Biết chứ, nhưng sao nào?”

“Đàm Hi, con mẹ cô chơi tôi!”

“Phùng Tổng, tôi có bạn trai rồi, chơi anh làm gì hả?” Lời nói thô tục này khiến cho Phùng Thiếu Luân giận sôi máu.

“Cô cố ý bán tháo cổ phần lúc tài chính của Hạo Trạch xảy ra vấn đề, các hộ khách khác đều đua theo khiến cho giá cổ phiếu tụt xuống, sau đó cô lại mua vào với giá thấp, ngồi chờ tăng giá. Lấy Cửu Châu làm thang cuốn cho cô, đưa Thịnh Mậu một bước lên trời, Đàm Hi, có tính toán cũng giỏi ghế nhỉ?!”