Mọi người đều cùng đứng lên, cũng chẳng rảnh để lo ăn uống nữa mà lần lượt lên tiếng chào hỏi Lục Chinh.
Bởi vì trước đó Lưu Diệu đã gọi anh là “Lục Tổng” nên mọi người cũng gọi theo như thế.
Đợi Đàm Hi và Lục Chinh đi vào trong văn phòng rồi, mọi người ở bên ngoài lập tức sôi sùng sục như nước trên bếp lò. Mắt Tạ Văn Ti bắn ra đẩy trái tim hồng: “Bạn trai của Đàm Tổng đẹp trai quá, men lì quá, còn dáng đẹp nữa chứ...”
Dương Thiên là người mê cái đẹp, vì thế liền gật đầu vô cùng tán thành: “Vừa nhìn đã thấy giống y như siêu mẫu nổi tiếng nước ngoài ấy, dáng người rất có góc cạnh, nhìn cũng phải cao tới 1m85.”
Mike: “Quan trọng nhất còn là “Tổng” nữa.”
Lâm Sảng gãi gáy: “Không phải chứ...” Trong ấn tượng của anh ta, những người đàn ông được gán mác “tổng” đều là người đầu hỏi bụng bia, vị này quả thực chẳng giống như thế chút nào.
“Ừm... Nhìn cứ y như là huấn luận viên thể hình ấy!”
“Tôi lại thấy giống thầy giáo dạy thể dục!”
Về thân phận của Lục Chinh, mọi người ra sức suy đoán, mồm năm miệng mười.
Vẫn là Châu Miễu tập trung vào trọng điểm: “Chắc chắn là Lưu Tổng biết, chẳng phải hỏi anh ấy là biết rồi sao?”
Lưu Diệu đang định chuồn đi thì bị tóm lại, mọi người chẳng buồn ăn nữa, một đám xúm lại.
“Lưu Tổng, anh thấy mọi người tò mò tới nước này rồi, tiết lộ tí đi nào.”
“Đúng thế, đúng thế! Rốt cuộc vị kia là thần thánh phương nào thế? Dù sao tôi nghĩ Đàm Tổng sẽ chẳng thích một huấn luận viên thể hình hay thầy giáo thể dục đầu. Kiểu gì cũng phải là một người đàn ông ngang vai ngang vế, ưu tủ y hệt như cô ấy chứ!”
Lưu Diệu bị một đám âm thanh ríu rít bủa vây, suýt nữa nổ tung: “Đủ rồi! Chẳng phải chỉ là muốn biết địa vị của vị kia thôi sao? Được, lùi về sau ba bước, tôi sẽ xem xét tới việc có nói hay không.”
Mọi người đều đồng loạt lùi lại, động tác vô cùng chỉnh tề, có thể thấy được lòng hiếu kỳ đã cháy mạnh mẽ tới mức nào.
“Khụ...” Lưu Diệu thoát khỏi tình cảnh quẫn bách liền hắng giọng, “Tôi chỉ có thể nói, vị kia là người làm ăn có bối cảnh, là một con cá sấu khổng lồ trong giới thương nhân, còn lại không thể tiết lộ được.”
Nói xong, sải chân bước đi, trốn chạy cực nhanh.
Mọi người cũng không thảo luận nữa mà ngẫm nghĩ mấy từ kia...
Người làm ăn có bối cảnh?
Cá sấu khổng lồ trong giới thương nhân?
Dường như chạm phải bí mật gì vô cùng ghê gớm, mọi người đều tỏ vẻ mịt mờ, Phật dạy rằng: Suyt! Không thể nói. Trong văn phòng.
Vừa mới đưa người bước qua cửa, Đàm Hi lập tức nhào lên ôm chầm lấy người, nhón mũi chân lên, hơi ngửa đầu, bắt giữ lấy cánh môi của người đàn ông, không ngừng miệt mài quần lấy.
Lục Chinh hơi khựng lại, sau khi mắng một tiếng “Nhóc điên” thì lập tức đảo khách thành chủ, bàn tay lớn giữ chặt nơi eo thon, thuận tiện cho động tác hôn môi của anh.
Thật lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc.
Người đàn ông duỗi tay xoa cánh môi, ngón tay dính một chút son hồng trơn bóng, đưa lên mũi ngửi còn thấy có mùi thơm.
Đàm Hi chép miệng, hình như hôm nay cô dùng... vị đào thì phải?
Kết quả bị Lục Chinh nuốt hết vào bụng.
“Ăn ngon không?” Cô hỏi về son môi của mình.
“Ăn em càng ngon hơn.” Anh lại trả lời về môi.
Đàm Hi liếc nhìn anh, tầm mắt đột nhiên dừng lại, sau đó nhịn cười, rút một cái khăn giấy trên bàn trà đưa cho Lục Chinh, “Này, ăn xong nhớ phải lau miệng.”
Người đàn ông không nhận lấy mà trực tiếp vươn đầu lưỡi ra liếm sạch son lưu lại trên môi, động tác... đầy vẻ ám chỉ, mắt đen thâm thúy lại tràn ngập vẻ mịt mờ.
Cõi lòng Đàm Hi rục rịch, ấn anh ngồi xuống sofa: “Tổng giám đốc Lục nhàn nhã quá nhỉ?”
Người đàn ông duỗi tay kéo cô ngồi lên đùi mình, Đàm Hi cũng không giãy ra mà còn ngôi vô cùng thoải mái.
“Qua đây chơi với em.” Anh đáp.
“Không cần làm việc à?” Mắt Đàm Hi sáng rỡ.
Lục Chinh khẽ ừ một tiếng: “Có điều, nhìn em có vẻ rất bận thì phải.”
“Bỏ việc! Ngày mai bỏ việc luôn!” Sớm biết thế thì hôm nay cô đã không đi làm, còn tưởng Lục Chinh bận bịu gì, cô ở nhà nhàn rỗi không có việc gì nên mới quyết định chạy tới công ty một chuyến.
“Nhóc con vô trách nhiệm.” Ngón trỏ thon dài lướt qua mũi cô, giọng yếu chiều, ánh mắt dung túng.
Ánh mắt Đàm Hi sáng ngời, tươi đẹp động lòng người: “Em chịu trách nhiệm với anh là được rồi!”
Trong lòng người đàn ông lập tức cảm thấy sảng khoái, có thể so với việc đả thông được hai mạch Nhâm Đốc. “Có đói không?” Đàm Hi hỏi anh, chỉ vào đồ ăn xế mà Châu Miễu đưa vào lúc nãy, “Ăn một chút nhé?”
“Cùng ăn.”
“Được ạ!”
Đàm Hi vừa mở hộp ra thì lại nghe thấy Lục Chinh lầm bà lầm bầm ở bên cạnh: “Đến cả suy nghĩ cũng giống nhau...”
Rất nhanh cô liền hiểu ý của câu nói này.
Đúng lúc mọi người vừa ăn xong, một đám ăn no thỏa mãn đứng lên chuẩn bị quay trở lại với công việc thì lại có một người ship đồ ăn nhanh tới cửa.
“Chị Châu... chị mau tới đây xem, sao lại thế này? Chị không đặt trùng đơn đấy chứ?”
Châu Miễu cũng không hiểu ra sao: “Rõ ràng chị chỉ đặt một đơn thôi mà, không thể nào.”
Anh chàng ship đồ ăn cũng không hiểu ra sao: “Tôi chỉ đưa đến theo địa chỉ trên hóa đơn thôi, chắc chắn không sai đâu! Đây, cô nhìn thử mà xem...” Anh ta đưa biển lại cho Châu Miễu xem.
Đúng là không sai, địa chỉ ở đây rồi.
Lại nhìn tới vị trí người đặt hàng... Lục?
“Ô tôi biết rồi!”
Anh bạn ship hàng cười khẽ: “Tôi nói không sai đúng không? Được rồi, đã giao hàng rồi, tôi còn phải giao đơn khác nữa, đi đây, nhớ cho tôi 5 sao đấy nhé!”
Tạ Văn Ti giúp nhận hàng, vẻ mặt vẫn rất mê man: “Chị Châu, là sao vậy?”
Chu Miểu cười đến cao thâm: “Còn có thể là sao nữa? Lục Tổng mời chúng ta ăn bữa chiều chứ sao! Hai vợ chồng nhà này đúng là tâm linh tương thông, ngay cả đồ ăn nhanh cũng gọi của cùng một nhà.”
“Lục Tổng mời á?”
“Lần đầu gặp mặt, đương nhiên phải thể hiện chút rồi!” Châu Miễu chớp mắt, “Nào, mọi người tiếp tục ăn thôi! Ai nhi... vừa rồi nói còn chưa ăn no, chẳng phải giờ lại có thêm rồi đây sao?”