Có lẽ hành động của Ấn Hoán làm cho khách khứa bị ám ảnh sâu sắc. Vì thế sau câu nói cuối cùng, mọi người đều lặng lẽ ngồi về chỗ, dù cho ăn không ngon, cũng phải gắp thức ăn nhét vào miệng.
Bầu không khí vốn dĩ náo nhiệt như đóng băng lại, không giống hôn lễ, mà giống như tang lễ. Vất vả lắm bữa ăn đứng ngồi đều không yên này mới ăn xong. Mọi người nhanh chóng lũ lượt ra về, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.
Cuối cùng, những người ở lại cũng chỉ còn chú rể, cô dâu, thím mập, lão Lâm, Hứa Nhất Sơn và Đàm Hi, le que 6 người.
Tiểu Huệ cúi đầu suốt. Phì Tử cản cố lại, cô nói với giọng chán ngán “Không việc gì đến anh.”
Sắc mặt thím mập rất khó coi. Trước đó Phì Tử không hề nói cho bà biết rằng Tiểu Huệ thật ra là... gái điếm.
Thình thịch...
Cô dâu mặc chiếc váy trắng đột nhiên quỳ xuống. Phì Tử kéo dậy: “Em làm gì vậy! Mau đứng lên!”
Tiểu Huệ chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, với ý trấn an thể hiện rất rõ qua cử chỉ đó, rồi cố hướng về hai ông bà già dập đầu 3 lần.
“Đây...” Lâm Tường Bân luống cuống tay chân, không biết nên chấp nhận hay là tránh đi, nên đành thở dài, quay đầu đi chỗ khác mặc kệ.
Thím mập kéo ống lại: “Né gì chứ? Đây là chuyện chung thân đại sự của cháu ông đó! Đừng bày cái kiểu bảo sao nghe vậy ra với tôi, nhìn thấy là bực cả mình!”
Lời nói với giọng không hề hiền lành, cái kiểu chỉ gà mắng chó, may là còn kìm chế được, chứ không to tiếng chửi bới.
Để làm được điều này, đối với thím mập mà nói đã không dễ dàng gì.
Phải biết rằng, bà chủ quán vỉa hè bên cạnh, là bà chằn đanh đá nổi tiếng gần xa, nhưng cuối cùng cũng bị thím mập chửi đến khóc gọi cha gọi mẹ.
Nếu nói về sức chiến đấu võ mồm, thím mập tuyệt đối không thua kém bất kỳ ai.
Gái Tứ Xuyên, khụ khụ... tuy rằng hiện tại có hơi lớn tuổi một xíu, nhưng cũng không dễ dàng bị ăn hiếp đâu nhé!
Nhưng thím mập vẫn giữ thể diện cho Tiểu Huệ.
“Dạ, thưa Chú, Thím.” Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hai ông bà, “Con rất xin lỗi vì lúc đầu đã giấu chú thím chuyện con đã từng làm việc ở hộp đêm...”
“Thì ra đều là sự thật!” Sở dĩ thím mập chưa nổi đóa lên, chỉ là vì muốn nghe được lời giải thích của cô.
Không ngờ...
Không hề hãm hại gì cả, tất cả mọi thứ đều là sự thực!
“Con xin lỗi, con đã làm chú thím xấu hổ... con rất rất xin lỗi...”
Thím mập lui về sau hai bước, đôi mắt từ từ đóng băng lại: “Khỏi dập đầu nữa, tôi không chịu nổi hành lễ lớn vậy đâu.”
Khuôn mặt Tiểu Huệ phờ phạc: “Thưa thím...”
“Cô đừng kêu tôi nữa!”
Phì Tử thấy vậy mà lòng đau như cắt, đỡ lấy cô: “Huệ à, em đứng dậy đi. Ai mà không có quá khứ chứ? Anh không để bụng, thật sự không để bụng đầu!”
Thím mập nghe thấy vậy, liền tức đến xổ một tràng: “Lâm Tử Thông! Bình thường thím dạy con như thế nào hả?! Không giành với người khác miếng cơm, nhưng không chịu thua kém, con vậy là sao hả?”
“Thím à, con yêu Tiểu Huệ, không thể chia tay với cô ấy được.”
“Yêu đương cái gì chứ? Kết hôn rồi, chỉ cần chui vào trong chăn ngủ, là đàn bà, có thể sinh con, ai mà không thể làm vợ con hả? Tại sao cứ phải là...” Thích một con điếm chứ!
“Thưa thím, con không cần những người đàn bà khác, con chỉ cần Tiểu Huệ thối!” Ánh mắt Phì Tử đầy vẻ kiên định.
Thím mặt giơ tay tát một bạt tai!
Lâm Tường Bân vội vàng kéo bà lại: “Bà làm gì đó? Có giận đến mấy, cũng không được đánh chứ!”
“Ông buông tay ra đi, hôm nay bà đây phải dạy dỗ thằng trời đánh này! Lúc nhỏ đánh ít quá mà, nên giờ mới làm ra chuyện hoang đường như vậy đây!”
Thấy tay của thím mập lại sắp rơi xuống má bên kia của Phi Tử, đột nhiên Tiểu Huệ đứng dậy, đỡ lấy một bạt tai.
Dù sao cũng không thể so với da thô thịt dây của đàn ông, hơn nữa, bạt tại này của thím mập rất có lực, Tiểu Huệ bị đánh đến nghiêng cả đầu, lúc quay lại, khóe miệng bị rách, máu liền chảy ra.
Sau đó, nửa khuôn mặt nhanh chóng đỏ sưng cả lên.
Đàm Hi tặc lưỡi, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau rồi.
Phì Tử quýnh lên, “Huệ, em điên sao! Anh da mặt dày, có bị đánh mấy cái cũng có là gì? Em đừng có làm như vậy nữa...”
“Không sao, không đau gì cả.”
Phì Tử đỡ lấy khuôn mặt của cô, giống hệt như đỡ lấy đồ quý hiếm vô cùng cẩn thận, “Còn nói không đau, sưng cả lên rồi.”
Trong lòng thím mập đột nhiên có cảm giác bất lực dâng lên, bàn chân thấy mềm nhũn, liền ngồi bẹp dưới đất: “Được! Được lắm! Hai người là uyên ương khổ mệnh, tôi trở thành người xấu ác không thể tha thứ được! Lâm Tử Thông, thím đã uổng công nuôi dưỡng con lớn khôn trong từng ấy năm qua!”
“Thím à...”
“Bà già này...”
“Mấy người đừng kêu tôi nữa, cũng đừng dìu tôi nữa! Để tôi tức chết đi.”
Tiểu Huệ quỳ xuống, đang định đưa tay dìu bà dậy, kết quả bị thím mập hất tay ra: “Cô cút khỏi đây cho tôi!”
“Thím ơi,“ Tiểu Huệ không tính đụng vào bà nữa, chỉ quỳ một bên, nhỏ nhẹ nói: “Con biết bản thân con rất dơ bẩn, có quá khứ như vậy, muốn rửa cũng không thể rửa sạch. Nhưng con tuyệt đối không rời xa Phì Tử. Trừ khi một ngày nào đó anh ấy không cần con nữa, con sẽ chủ động biến mất khỏi trước mặt mọi người... Từ năm 12 tuổi con bị người ta lừa đem đi bản. Đến giờ 22 tuổi, trong võn vẹn 10 năm qua, Phì Tử là người duy nhất đối xử tốt với con...”
“Lúc đầu khi ở với anh ấy, con chỉ vì báo đáp ân tình năm lần bảy lượt cứu con. Sau đó dần dần con phát hiện con đã yêu anh ấy mất rồi. Con không xem anh ấy là hình nộm cứu mạng, hay chỉ vì thèm muốn một chút ấm áp, mà là vì thật sự muốn trở thành VỢ của Lâm Tử Thông, cùng anh sống đến bạc đầu.”
Tim người cũng làm bằng thịt, tuy thím mập tức giận, nhưng nửa khuôn mặt sưng đỏ của Tiểu Huệ, dáng vẻ lạy lục van xin thực sự... rất đáng thương.
“Hừ! Cái thằng Lâm Tử Thông đầu mập tại to đó, cô thích cái gì của nó chứ? Muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn tiền không có tiền.” Thím mập tỏ vẻ chê bai, thực sự mà nói thì cô Tiểu Huệ này ngoài việc từng làm gái trong hộp đêm thì các mặt khác, thực lòng mà nói không có gì khiến người ta phải chế cả.
Dù là ngoại hình, hay tính cách, trong những ngày sống chung với nhau vừa qua, thím mập cũng chưa bắt được điểm xấu nào.
Trước đó còn nói một cô gái tốt vậy có phải mù rồi không mà thích Lâm Tử Thông chứ!
Phi Tử: Có lẽ thím của mình là hàng giả. (Mỉm cười)