Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 599: Khúc dạo đầu buổi ghé thăm, sự hấp dẫn của chắt trai




Một giây trước còn giương cung bạt kiếm, ngay giây sau đã ôm ôm ấp ấp được ngay.

Ai không biết còn tưởng rằng cô đang diễn kịch biến mặt nạ của Tứ Xuyên.

Thực ra, Lục Chinh và Đàm Hi đều hiểu rõ, anh không phải là Trụ Vương bị mỹ sắc làm điên đảo đầu óc, cô cũng không phải là yêu cơ hại nước hại dân. Hai người đều có ranh giới của riêng mình và tôn trọng lẫn nhau.

Có một số thứ thực ra không cần truy cứu đến cùng, bởi vì những người thông minh đều hiểu rõ trong lòng.

Buổi chiều, Lục Chinh lái xe về nhà cũ, đương nhiên Đàm Hi cũng đi theo cùng.

“Đại Điểm Điểm, hay là anh đưa em về Bồng Lai đi?”

Lục Chinh không nhìn cô, im lặng từ chối.

Đây không phải là lần đầu tiên Đàm Hi muốn trốn chạy. Lần trước hai người cũng cãi nhau một trận to vì chuyện này, còn chiến tranh lạnh mất một thời gian.

“Nhóc con, em không sợ trời cũng không sợ đất, sao lại sợ một ông già thế?”

Đàm Hi nghe vậy, trừng mắt nhìn anh: “Đó có phải là một ông già bình thường đâu?”

“Không bình thường thế nào?”

“.” Đàm Hi mím môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là ông nội của Lục Chinh, nhẹ không được, nặng cũng không xong - phiền chết đi được!

Giữa đường, hai người ghé qua một khu chợ, Đàm Hi vào đó mua hai chai rượu Mao Đài và một túi trái cây. Dù thế nào đi nữa cũng không thể đến tay không được, đây là phép lịch sự tối thiểu nhất.

Không ngờ rằng, còn có một người khác cũng đang mất tự nhiên. Nhà cũ Lục gia, phòng khách.

Ông cụ tức giận đùng đùng đặt cốc trà xuống, đáy cốc dày nặng đập lên bàn trà, không tránh khỏi phát ra tiếng kêu phiền muộn: “Bà cứ đi tới đi lui làm gì vậy hả?! Tôi chóng hết cả mặt rồi đấy này”

Bà cụ lườm ông, nhưng vẫn không dừng lại, tìm hết chỗ này rồi lại xoay sang chỗ kia lục lọi, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Rõ ràng là tôi để ở trong tủ này, sao lại không có nhỉ?”

Lục Giác Dân thấy đau đầu không thôi: “Bà đã tìm cả ngày trời rồi, rốt cuộc là bà đang làm cái gì thế hả?!”

“Đợt cuối năm ngoái khi nhà họ Vương đến thăm có tặng một hộp yến huyết, tôi để ở ô tủ thứ hai trong tủ chứa đồ, sao bây giờ lại không thấy đầu nữa rồi? Có phải ông ném đi rồi không?”

Ông cụ không thích những thứ đồ linh tinh ấy, cho nên cũng không cho bà cụ ăn, nếu muốn bổ huyết dưỡng khí thật, chi bằng đi ra sau vườn đánh thái cực nửa tiếng còn có tác dụng hơn.

Huống hồ, bây giờ hàng giả hàng nhái nhiều không kể xiết, tổ yến giả lại càng nhiều hơn. Ai biết mấy thứ đó có phải là giả hay không chứ?

Không biết đâu mà lần được!

“Bà xem lại bà đi, nói cái gì mà luyên thuyên vậy hả?! Tôi có phải người ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm đầu, ném mấy cái thứ linh tinh đấy của bà đi làm gì?” Lục Giác Dân ông quyết không chịu oan uổng!

“Thế thì đổ đầu rồi? Sao lại không thấy đâu nữa?”

“Bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai?” Ông cụ ngẩn người, bỗng nhiên nhíu chặt mày lại, “Đang yên đang lành sao bà tự nhiên lại muốn ăn cái đó?”

“Không phải là tôi muốn ăn, mà là cho Hi Hi”

Nghe đến hai chữ đó, Lục Giác Dân hừ lạnh: “Con cháu đến nhà, người bề trên như bà lại còn phải bận rộn đôn đáo chạy trước chạy sau chuẩn bị đồ ăn cho nó, đúng là không ra thể thống gì nữa!”

“Tôi thấy vui đấy, không mượn ông xen vào.” Từ sau chuyện của Triệu Uyển Nhiên, tiếng nói của Đàm Thủy Tâm trong gia đình càng ngày càng có trọng lượng hơn.

Trước đây trong những tình huống tương tự như vậy, bà không dám lớn tiếng với ông cụ nửa lời, nhưng nay thì, lưng bà còn thẳng hơn bất kỳ ai!

Lục Giác Dân tức giận trợn trừng mắt, “Tôi nói bà tốt xấu thế nào cũng phải phân biệt cho rõ chứ? Bà cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Ở nhà bếp còn có Tiểu Hà, bà cứ bận rộn thể làm gì? Bà xem đi, có nhà nào mà lão phu nhân đã từng tuổi này rồi mà còn cứ quanh quẩn trong bếp nữa không?”

Từ thời dân quốc Lục gia đã là gia đình giàu có hàng đầu, trong nhà chưa bao giờ thiếu người hầu kẻ hạ. Đại công tử như Lục Giác Dân ngoài chuyện học hành, làm ăn tự mình làm ra, thì những chuyện vặt trong cuộc sống đều do phụ nữ trong nhà quán xuyến lo liệu, những nơi bẩn thỉu như nhà bếp ông tuyệt đối sẽ không đặt chân vào. Hơn nữa mẹ ông cũng là một quý phu nhân tôn quý sống cuộc sống an nhàn, hằng ngày chỉ ở trong phòng uống trà, bày biện đồ trang sức, hoặc hẹn gặp đám phu nhân quen biết đánh mạt chược.

Dù có rảnh rỗi thế nào cũng sẽ không chạy đến những nơi nhiễm khói lửa dầu muối như nhà bếp.

Thỉnh thoảng dù có đích thân xuống bếp làm chút điểm tâm cũng sang một gian nhỏ trong viện, bày một chiếc bếp lò và một chiếc nồi hấp là xong.

Lục Giác Dân cũng không muốn vợ ông sống giống như mẹ ông, tuy tinh xảo nhưng cũng nhiều chứng bệnh. Nhưng dù không học được hết mười phần thì cũng phải có được ba phần tinh túy chứ?

“Lão phu nhân nhà khác không cắm hoa thì học trà đạo, hoặc là trông cháu coi chắt. Có ai giống như bà đâu, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà bếp, ôm xoong nồi bát đĩa coi như bảo bối vậy à?”

Đàm Thủy Tâm vừa nghe thấy vậy liền tức giận đến mức cười lạnh mấy cái. Bà không tìm yến huyết nữa, đi đến trước mặt ông

cu.

Ánh mắt Lục Giác Dân lóe lên, “Bà... bà làm gì vậy hả?”

“Lão phu nhân nhà khác tốt như vậy thì sao ông không đi theo người ta đi!”

“Bà... bà... bà... Đúng là không chịu nói lý lẽ gì cả!” Khuôn mặt già nua thoáng chốc đỏ bừng lên, nói vậy là sao chứ!

Đàm Thủy Tâm hừ lạnh: “Khi tôi nấu cơm cho ông, sao ông không nói vậy đi? Ồ, bây giờ tôi nấu cho Hi Hi bát tổ yến mà ông đã mũi không phải mũi, mắt không phải mắt nữa, còn lôi lão phu nhân nhà khác ra nói nữa... rốt cuộc là ai không nói lý lẽ thế?”

Lục Giác Dân tức giận thở hổn hển, nhưng nhất thời không phản bác lại được, cũng có lẽ là trong tiềm thức ông cũng cho rằng tiêu chuẩn kép không hợp lý lắm.

“Nói thẳng ra là, ông không thích Đàm Hi!”

Đúng vậy, náo loạn cả nửa ngày trời mấu chốt chính là ở đây, “Tôi đã nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện của nó với thằng nhóc kia rồi, bà đừng có không biết chừng mực!”

Gương mặt già nua bỗng nhiên trầm xuống.

Đàm Hi và Tần Thiên Lâm đã từng là vợ chồng. Cô mãi là cái gai trong mắt Lục Giác Dân. Không có ai làm cậu mà lại đi cướp vợ của cháu trai cả, chỉ có Lục Chinh làm được, thậm chí còn không tiếc đắc tội Tân gia, chiều cao thiên hạ.

Bà cụ đi đến bên cạnh ông ngồi xuống, “Đừng tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì, nhìn người ta thấy ngứa mắt thì có thể giải quyết được vấn đề à? Đây chính là trốn tránh! Tôi hỏi ông có muốn bế chắt không nào? Có muốn có một hạt đậu nhỏ ríu rít xung quanh gọi cụ ơi không?”

Lục Giác Dân thì người, trong đầu không khỏi lướt qua cảnh tượng đó...

Đứa bé mập mạp trắng trẻo đáng yêu, nhếch miệng cười khúc khích với ông, để lộ ra mấy cái răng sữa non nớt, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng, trong suốt thấy đáy...

Sao lại không muốn chứ? Có nằm mơ ông cũng nghĩ đến!

Đàm Thủy Tâm thấy biểu cảm đó của ông cụ liền trở nên hòa hoãn hơn. Bà biết những lời nói vừa nãy của mình đã có tác dụng, hay nói chính xác hơn là sức hấp dẫn của “cháu chắt trai” quá lớn.

Giọng điệu đà dịu hơn, khuyên nhủ ông cụ: “Hi Hi là một đứa bé tốt. Cho dù ông có không tin tôi thì cũng phải tin vào mắt nhìn người của A Chinh chứ. Từ nhỏ tới lớn, nó đã bao giờ sai lầm đâu? Chỉ cần Tấn gia không đứng lên thì có ai dám hé răng dị nghị nửa lời đâu? Cho dù có đứng lên định gây rối thì Lục gia cũng không sợ!”

Ông cụ không nói gì, nhưng thần sắc đã thả lỏng đi không ít.

Đàm Thủy Tâm lại tiếp tục: “Thực ra những chuyện này sợ nhất là người ta rút dao đâm sau lưng. Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng A Chinh cũng yêu đương, ông đừng có làm chuyện thất đức chia quyền rẽ thúy!”

“Này bà già, bà nói thế tôi không thích nghe đâu đấy. Thế nào là rút dao đâm sau lưng? Lục Giác Dân tôi dù có cố chấp thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không đến mức không phân biệt được người nhà với người ngoài. Bà đừng có quy chụp cho tôi nữa đi!”

“Ồ, ông không đâm chọc là được rồi.” Vẻ mặt bà cụ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét “Yes!”

Lục Giác Dân tưởng bà không tin, còn nghiêm chỉnh nhấn mạnh: “Tôi không đâm chọc thật mà” “” Ông già, hóa ra ông cũng có ngày hôm nay cơ đấy, xem ra không tốn công vô ích xem “Hậu cung xx truyện” rồi.

“Còn nữa.” Lục Giác Dân không nhịn được nhíu mày lại, “Tôi có nói là muốn chia quyền rẽ thúy bao giờ chưa? Từ khi thằng nhóc đó công khai mọi chuyện cho đến nay tôi đã ném chi phiếu vào mặt cái con bé Đàm Hi gì đó chưa?”

“Ném chi phiếu?”

“Mấy bộ phim bình thường bà xem chẳng phải toàn chiếu thế sao?”

“Đúng là trong phim diễn như thế, nhưng mà tôi nhớ hình như ông nói những bộ phim tâm lý gia đình đó vừa dài lại vừa chán, toàn là không bệnh tự ngâm. Thì ra ông cũng xem trộm à?”

Đôi mắt già nua thoáng qua sự ngượng ngùng, một tiếng ho khẽ vang lên che đậy: “Tất cả là do bà chứ còn gì nữa, lần nào xem phim cũng để tiếng to như thế...”

Đàm Thủy Tâm: He he! Đúng là giỏi kiếm cớ. Không biết là ai tay cầm tờ báo mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi nữa. Tưởng bà không nhìn thấy à?

Nói tóm lại, cảm giác vừa nghĩ đến Đàm Hi sắp đến đã thấy toàn thân khó chịu của ông cụ chỉ trong phút chốc đã bị mấy câu nói của bà cụ làm tan biến hết.

Tuy còn chưa đến mức thật lòng tiếp nhận, vui vẻ chờ đợi, nhưng cuối cùng cũng không còn mang bộ mặt nhăn nhó khó chịu đó ra nữa.

“Tiểu Hà, cô ra đây đúng lúc lắm, yến huyết tôi để trong tủ đầu rồi?”

“Dạ, lần trước cái bà Triệu đó chẳng phải đã ở đây một khoảng thời gian sao? Lúc đó tôi về quê không có ở đây, bác Từ cũng không biết chuyện trong nhà bếp, có lẽ đã lấy cho bà ta ăn rồi, khi tôi về thì chỉ còn một cái hộp không?

Đàm Thủy Tâm tức đến mức toàn thân run rẩy: “Lục Giác Dân! Xem chuyện tốt ông gây ra đi kìa!”

Ông cụ nhặt tờ báo lên che mặt: Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy...