Lục Chinh: “Ngoan nào, há miệng ra”
“Um...”
Một giây sau, hàm răng thất thủ, đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười, truyền dịch rượu ấm áp trong miệng vào miệng cố.
Thoáng chốc, hương thơm tinh khiết tràn ngập, dư vị kéo dài.
Đột nhiên Đàm Hi đảo khách thành chủ, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, tiện đà nhảy lên, đôi chân thon dài đu quanh cái hồng rắn chắc tráng kiện của anh. Lục Chinh giơ tay đỡ hai mông cổ. Hai người hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn sâu nồng nàn hương rượu.
Cho đến khi tách nhau ra, Đàm Hi vẫn còn do dự chép miệng, tán thưởng: “Rượu ngon!”
Lục Chinh lạnh lùng nói: “Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa?”
“Cứ giả bộ nữa xem? Xem xem ông đây có thu phục được em không?”
Đàm Hi hôn một cái lên cằm anh, mắt rủ xuống: “Còn nữa, kỹ thuật hôn khá lắm!”
Rượu ngon, kỹ thuật hôn tuyệt vời.
Lúc này người đàn ông mới hài lòng.
“Đêm nay chúng ta ở đây à?”
“Nếu em bằng lòng thì ở cả tối mai nữa cũng được”
“.” Trừ khi cô muốn tự tìm đường chết.
Mặt Lục Chinh hơi tối đi, dùng phương pháp lúc trước để cho cô mấy ngụm rượu nữa, dưới ánh đèn, đôi mắt cô gái long lanh như sương mù ẩn hiện, hai má hồng nhuận tựa hoa đào.
“Anh muốn chuốc say em đấy à?” Giọng nói rõ ràng như muốn quát tháo lạnh lùng, nhưng lại vì trạng thái chếnh choáng nên bớt đi vài phần sức lực, thêm vài phần mềm mại, rót vào tai người đàn ông lại vô tình trở thành giọng điệu khiêu khích.
“Ừ, say rồi mới dễ làm việc?
“Làm việc gì?” Hai mắt Đàm Hi mơ màng, tư duy vì thế cũng trở nên chậm chạp hơn, chưa chạy một vòng qua não đã cứ thế thốt thành lời, đến khi phản ứng thì đã muộn rồi...
Anh nói, “Đương nhiên là việc giữa đàn ông và phụ nữ rồi.”
Đàm Hi há miệng ra cắn mũi anh, “Anh đúng là... Ợ... đã có âm mưu từ trước rồi!”
“He, chỉ có em được trêu, còn anh không được ghẹo à?”
Ghẹo cái gì chứ?
Chàng ghẹo.
Lục Chinh không buồn nhiều lời nữa, trực tiếp vác cô lên vai đi vào phòng tắm, “Bắt đầu quy tắc ngầm, Đàm tổng mời chuẩn bị sẵn sàng
“Anh không bế kiểu công chúa được à?!” Cô đá chân, mông lắc lư nên bị lĩnh trọn một cái tét.
Người đàn ông nói, “Bế thế nào cũng là bế”
“Khác chứ! Vai anh đè lên ngực em rồi! Đau quá! Ép nhỏ đi thì phải làm thế nào?”
“Thì thêm một hồi thanh mai trúc mã nữa.” Lại chơi từ nhỏ đến lớn.
“Thả em xuống đi, đau quá!” Đàm Hi kêu ầm lên.
“Chịu đựng đi”
“Em không chịu được... bên trong em là chân không! Chân không đấy.”
Ánh mắt người đàn ông bất định, tiếng bước chân ngừng lại, sau đó trong mắt nổi lên một cơn bão tố, một giây sau, bước nhanh vào phòng tắm.
Phịch!
Cánh cửa đóng lại.
Ngày hôm sau, Đàm Hi không bò dậy được, bởi vì... cố bị trật eo rồi.
Cô nằm bò trên giường, nhét một cái gối ở bụng, áo sơ mi kéo lên trên, để lộ ra một mảng eo, bên trên vẫn còn lưu lại dấu vết màu đỏ còn chưa biến mất.
Người đàn ông ngồi bên giường, tay cầm thuốc mỡ vừa thoa vừa xoa bóp nhẹ nhàng cho cô.
“Tại anh hết đấy” Đàm Hi bĩu môi.
“.” Lục Chinh không đáp lại, yên lặng gánh chịu.
Hôm qua anh không chú ý, dùng sức quá mạnh, “Còn đau nữa không?”
“Anh thử xem sao đi? Đừng có nói đến cấu hình vòm, có khi anh còn không gặp nổi lưng ấy chứ?
Mười hai giờ, nhân viên phục vụ khách sạn mang bữa trưa đến.
Ăn được một nửa, điện thoại Lục Chinh đổ chuông.
Đàm Hi liếc nhìn, là bà cụ Lục gọi đến, “Nghe đi!” Từ sau lần từ biệt ở Tân Thị lần trước, đã rất lâu rồi cô không gặp bà cụ rồi, thỉnh thoảng Nhiễm Dao còn chuyển lời giúp lão Đường, mời họ đến nhà cũ chơi.
“A Chinh a, bà là bà nội đây, cháu đã ăn cơm chưa?”
“Cháu đang ăn”
“Có phải Hi Hi đang ở cùng với cháu không?”
Lục Chinh ngước mắt lên liếc nhìn về phía cô, miếng cánh gà Đàm Hi vừa gắp lên... rơi xuống.
Bà nội nhắc đến cô sao?
Sao vậy được...
Bà cụ không ra ngoài bao giờ, không thể nào biết tin tức nhanh như vậy được.
Lục Chinh: “Vâng, cô ấy đang ở bên cạnh” Sau đó đưa điện thoại cho Đàm Hi, “Bà tìm em.”
Được lắm! Bà cụ hóa thần luôn rồi.
Cô nhận lấy điện thoại đặt bên tai, ngoan ngoãn gọi bà nội, bỗng chốc dỗ dành bà cụ vui như mở cờ trong bụng.
“.. Bé con của bà ngoan quá, dạo này bà nhớ cháu quá!”
“Cháu cũng nhớ bà lắm ạ”
“Vậy thì chiều nay A Chinh về nhà cũ ăn cơm, chúng ra cũng được dịp gặp mặt trò chuyện rồi”
Éc...
Bà ơi, bà có chắc chắn là không phải bà đang đào hố cháu đấy chứ?
Lục Chinh phút chốc cũng khóe môi lên, rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước.
Đàm Hi nháy mắt ra hiệu cho anh: Tóm lại là có đồng ý không đây?
Lục Chinh ăn cơm của mình: Tùy em thôi.
Đàm Hi: Em muốn giết người.
Lục Chinh: Ngoan.
“Bà ơi, thực ra cháu chưa...”
“Được! Cứ quyết định vậy đi, tối nay bà sẽ đích thân vào bếp làm tiểu long bạo nhân súp cho cháu. Bà nhớ cháu thích ăn nhấn thịt sốt đậu. Còn cả A Chinh nữa, bà sẽ hầm canh ba ba. Các cháu nhất định phải đến đấy nhé!”
Sau đó, không có gì nữa... điện thoại bị tắt luôn rồi.
Đàm Hi cầm điện thoại, vẻ mặt mờ mịt, “Em đã nói gì thế? Em có nói gì đâu!”
Thế mà đã cử quyết định vậy đi!
Quyết định cái gì?
A a a...
Không ngờ bà cụ lại là người như vậy, đau lòng quá, dằm trong tim luôn rồi!
Ăn cơm xong, Đàm Hi chống eo đứng dậy, chuẩn bị vào phòng ngủ trưa, đột nhiên nghĩ ra điều gì, bước chân ngừng lại, quay lại trước mặt Lục Chinh, “Anh nói xem tại sao bà lại biết em về thủ đô rồi nhỉ?”
Chiều qua cô mới đến nơi, sáng nay đã thấy có điện thoại rồi, tai mắt nhanh nhạy đừng hỏi.
“Hôm nay là thứ bảy” Lục Chinh bỗng dưng nói một câu.
“Thế thì sao?”
“Bà gọi điện cho Trần Khải trước, hỏi anh đang ở đâu?
“Tại sao không gọi trực tiếp cho anh?”
“Bởi vì anh sẽ không nói cho bà biết em đến đây, còn Trần Khải sẽ nói.”