Lục Chinh là một người cẩn thận tỉ mỉ gần như là hà khắc, đặc biệt là đối với công việc.
Việc hủy bỏ cuộc họp ngay khi gần diễn ra như thế này không phải là chưa có bao giờ, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Trong đầu Trần Khải lướt nhanh hành trình ngày hôm nay của boss, không phải xã giao, không phải đàm phán, thậm chí còn không phải bước chân ra khỏi của công ty, sao lại không có thời gian họp chứ?
“Anh... có lịch khác rồi sao?” Anh ta cẩn thận dò hỏi.
“Ừ” Nếu như ngủ với phụ nữ cũng được tính là lịch.
Tuy cô nhóc đó cúp điện thoại của anh, nhưng Lục Chinh có trực giác rất mãnh liệt là: Đêm nay chắc chắn sẽ được ăn thịt!
Cho dù không được ăn thịt thì cũng được ăn một bát canh hầm thịt!
Trần Khải: “Có cần tôi chuẩn bị trước không?”
Đầu bên kia không đáp lại. Một lúc sau, khi thư ký Trần đã không còn hy vọng gì nữa, đột nhiên có âm thanh truyền tới, nhưng mà nội dung... chẹp chẹp...
Lục Chinh: “Tối nay đặt cho tôi một phòng tổng thống ở khách sạn Hilton”
Ec...
“Phải có giường nước”
Sau đó không có về sau nữa, bởi vì điện thoại đã bị cúp rồi.
Trần Khải đứng yên tại chỗ, ngơ rồi, đơ rồi, ngu người luôn rồi! Không ngờ anh lại là boss như vậy!
Ba giờ chiều, xe taxi dừng lại trước cổng lớn Lục Thị.
Cửa xe mở ra, cô gái cao gầy khom lưng bước xuống.
Đàm Hi cũng không vội vàng lên lầu, mà đến một khách sạn ở bên cạnh thuê phòng theo giờ, để làm gì ư?
Đương nhiên là trang điểm mình thành tiểu yêu tinh, cầu hôn Đại Điểm Điểm rồi!
Người ta hay nói, phụ nữ làm đẹp vì người mình thích. Chẳng phải là như vậy hay sao?
Tinh!
Thẻ phòng được đặt vào vùng cảm ứng, cửa phòng bật mở.
Đầu tiên vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, gột sạch sự mệt mỏi và mồ hôi đi, Đàm Hi mặc áo tắm bước ra.
Sấy khô tóc, sau đó lấy bộ váy dài cô đã chuẩn bị sẵn, trải lên giường.
Đàm Hi vuốt ve thân váy, bỗng nhiên, khóe môi cong lên.
Lấy một chiếc trâm tùy tiện cài lên tóc, khoảnh khắc váy ngủ rơi xuống đất, ** yêu kiều của cô gái lộ ra, làn da trắng tuyết, mượt mà nõn nà.
Sau đó, thay chiếc váy dài đã chuẩn bị.
Màu đen thần bí thoáng chốc bao trùm lấy cô, đường may bó sát cơ thể gần như không để lại khe hở nào, eo ra eo, mông ra mông, chân ra chân.
Chỉ cần lồi thì lối, chỗ cần lõm thì lõm, khúc nào ra khúc đấy.
Trước ngực cô đeo một chuỗi vòng ngọc màu đen, trọng lượng của nó khiến cổ áo hơi trễ xuống, vốn dĩ là thiết kế cổ chữ V gợi cảm, nay được kéo xuống càng sâu hiện rõ khe ngực hấp dẫn.
Bằng sự chăm chỉ cấy cày của ai đó, hình như... lại lớn hơn nữa rồi thì phải?
Đàm Hi nhìn mình trong gương, cười vô cùng hài lòng.
Nếu cứ theo tốc độ này, thì có lẽ sẽ nhanh chóng vượt qua được size của kiếp trước rồi.
Đã có váy, sao thiếu được giày cao gót?
Phiên bản mới trong bộ thời trang xuân hè của Christiano Louboutin, gót đỏ mặt đen, đi vào cảng làm đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người vốn cao ráo lại càng nổi bật hơn, cũng có lẽ đây chính là nguyên nhân phụ nữ mê đắm giày cao gót.
Thứ cô gái ấy mang không phải là giày cao gót, mà là sự tự tin! Đàm Hi không trang điểm, chỉ vỗ chút nước hoa hồng mà thôi.
Giơ tay rút trâm cài tóc ra, mái tóc đen rủ xuống như thác nước, vừa khéo che đi vùng lưng.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi thì vừa đến bốn rưỡi.
Đàm Hi trả phòng rời đi.
Tập đoàn Lục Thị, đại sảnh tầng một.
“Này... cô ơi, cô đứng lại đã! Cô có hẹn trước...” Không?
Đàm Hi tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt ngọc trong veo. Cô nhân viên lễ tân chợt ngưng lại, giống như gặp được một nửa chiếc chân gà thì đột nhiên bị hóc xương nên nghẹn lại.
Chậm chạp phản ứng lại, “Cô, cô Đàm, chào cô!”
Đây là lần thứ ba cô ta gặp Đàm Hi, lần này còn kinh diễm hơn hai lần trước!
Màu đen đó, thần bí, mê hoặc, nóng bỏng đến cực điểm!
Con người sinh ra đã xinh đẹp không cần chứng diện cũng có thể đánh gục đối phương chỉ trong một phút, một khi chưng diện lên thì còn đến mức phá thiên nữa hay sao?
Nhưng Đàm Hi không có hứng thú phá thiên, cô chỉ muốn phá vỡ định lực của người đàn ông đó mà thôi!
“Bây giờ tôi có thể lên được chưa?” Đàm Hi chớp mắt với cô gái quầy lễ tân.
“Dạ, dạ được ạ” Ôi, ôi mẹ ơi, cô Đàm đang nháy mắt với tôi đấy à? Phải nằm thao đây? ba ba...
“Đúng rồi” Đàm Hi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bước chân ngưng lại, quay đầu lại mỉm cười, “Không được nói cho người khác biết là tôi đến rồi, cả Lục tổng của các cô, biết chưa hả?”
“Vâng!” Niềm vui giữa các đôi tình nhân, đương nhiên là cô ta hiểu chứ!
“Đúng, phòng tổng thống, vào tối nay luôn... Phải có giường nước. Ok, bye bye” Đặt điện thoại xuống, Trần Khải thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của đám đông nghiệp xung quanh có gì không đúng lắm, có mấy người đều quay lưng lại, sau đó nhún vai.
“.. Các cậu rảnh lắm à? Có phải thấy lương văn phòng tổng giám đốc dễ lấy quá rồi không hả?!” Tuy cùng là thư ký, nhưng chức vị của Trần Khải cao hơn những người này, gọi là “lãnh đạo trực tiếp” cũng không ngoa. Một khi anh ta nổi điên thì mọi người cũng đều phải yên lặng khép nép.
Đến khi anh ta cầm tài liệu đi vào văn phòng Lục Chinh, thần kinh căng cứng của mọi người mới dần dịu lại.
Thư ký A: “Phù, sợ chết đi được ấy!”.
Thư ký B: “Anh Trần muốn thuê phòng với ai vậy nhỉ? Lại còn đặc biệt yêu cầu giường nước nữa! Chẹp, đám người thành phố đúng là biết chơi thật!”
Thư ký C: “Chưa bao giờ nghe nói là anh Trần có bạn gái đấy, chẳng lẽ là... bạn tình?”
Thư ký A: “Không phải vậy chứ... Bình thường anh Trần là người đàng hoàng vậy cơ mà? Sao có thể bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy được chứ?”
Thư ký C: “Xi, chẳng lẽ không giả bộ được chắc? Nhìn thì có vẻ như gấm thêu hoa, nói không chừng trong lòng lại thối nát vô tận đấy!”
Trần Khải đứng bên cạnh cửa, nghe vậy mặt bỗng đen sì lại: Thối nát cái đầu các người ấy!
Anh ta phải chịu thay cho người khác đấy a a a a a!
Đang lúc muốn phát điên lên, một giọng nói nhẹ bẫng vang lên từ phía sau “Thư ký Trần”, Trần Khải bỗng trợn trừng mắt, khó tin.
Giọng nói này...
Vào lúc này, tại địa điểm này, sao lại xuất hiện được chứ?
Không đợi anh quay đầu lại, Đàm Hi đã đi đến trước mặt Trần Khải, “Hi!”
Vẻ mặt của Trần Khải, ừm, một lời khó nói hết được.
Dường như trong sự kinh ngạc lại dần tỉnh ngộ, bỗng nhiên ngầm hiểu rõ ra, giống như đấu óc đang mơ màng lại được xối nước lạnh lên đầu, hoàn toàn tỉnh táo.
Lòng thầm nghĩ: Thì ra là vậy...
Tà váy đen đung đưa thành đường cong quyến rũ, đế giày đỏ như màu máu đẹp mà thê lương, Đàm Hi đứng cạnh Trần Khải Đàm Hi thậm chí còn cao hơn một cái đầu.
Sau đó, cô đi về phía văn phòng Lục Chinh, mỗi bước chân đều giống như giẫm vào nhịp tim, cùng với bước chân chậm rãi, để lại sự run sợ và dư vị sâu sắc vô cùng.
Không chỉ đáy mắt Trần Khải hiện lên sự kinh diễm, mà tất cả mọi người ở bên ngoài văn phòng đều như bị thi triển phép định thân, không cử động được!
Bỗng một cái búng tay vang lên, Trần Khải nghiệm mặt lại: “Tất cả tập trung lại cho tôi! Lau nước dãi đi, tiếp tục làm việc!”
Thư ký A: “Anh Trần, anh Trần, cô gái đó là ai thế? Cô ấy vào văn phòng tổng giám đốc rồi, sao anh không ngăn lại?”
Trần Khải: He, vậy cũng phải xem xem anh Trần cô có bản lĩnh ngăn lại được không đã.
Thư ký B: “Báu vật tuyệt sắc, giám định hoàn tất!”
Thư ký C: “Mỹ nữ nhằm vào văn phòng Lục tổng đến đây đúng không? Những Boss của chúng ta đã có bạn gái rồi cơ mà, chính là tiểu mỹ nữ thanh tân lần trước, với cả lần trước trước nữa ấy! Mọi người quên rồi à?”.
Thư ký A: “Chia tay rồi à? Không thể nào, cô gái đó yêu kiều thế cơ mà? Nhưng mà với sức hấp dẫn của Lục tổng nhà chúng ta thì có thêm một hồng nhan tri kỷ khác ở bên cạnh cũng không có gì là lạ cả! Hơn nữa, cô gái này phải nói là siêu hot ấy chứ, nhìn cái chân kìa, vừa dài lại vừa thẳng, nhìn còn tưởng là xuất thân siêu mẫu ấy chứ.”
Trần Khải buồn bã nói, “Các cậu không phát hiện ra cô gái thanh tân kia và cô nàng bốc lửa hôm nay là cùng một người à?”
Ec!
Lặng ngắt như tờ.
Lại nói đến Đàm Hi đang cẩn thận mở cửa lách vào, rồi khẽ đóng cửa lại.
Vốn dĩ vị trí huyền quan đã sửa thành một chiếc giá để đồ, tầng giữa bày một chú mèo chiêu tài, phía sau có một bức bình phong kiểu châu u ngăn cách, phân thành khu làm việc với chủ cửa bên ngoài.
Tóm lại, người ngồi bên trong sẽ không nhìn thấy cô!
Đàm Hi nghiêng người dán lên bức bình phong, hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm thò đầu ra...
Í? Sau bàn làm việc trống không?
Người đâu rồi?
Mi tâm nhíu chặt lại, đang lúc buồn bực, đột nhiên phía sau có một cánh tay giơ ra, che miệng Đàm Hi lại, sau đó thuận thế kéo cô vào trong góc phòng.
Đàm Hi vô thức phản kháng lại, cố gắng hết sức muốn quật ngã đối phương, không ngờ khó khăn lắm mới khiến người đó lảo đảo một chút. Đến khi đối phương đã có sự để phòng, cho dù cổ có dùng sức thế nào cũng vẫn như một pho tượng đứng im không nhúc nhích.
“Ưm ưm! Em ưm ưm...” Lục Chinh, anh bị bệnh à!
Lưng cô dán chặt lên vòm ngực nóng bỏng của người đàn ông, chóp mũi vấn vương hương thuốc lá nhàn nhạt, còn có vòng ôm quen thuộc và hơi thở đàn ông nào đến, Đàm Hi cỏ nhắm mắt cũng nhận ra được là ai?
“Nhóc con, em bị phát hiện rồi!” Lục Chinh ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng, nỗi tương tư lâu dài bùng phát.
“Ưm ưm!” Buông ra!
Tuy Đàm Hi vẫn còn đang giãy dụa, nhưng bất giác đã buông lỏng cơ thể hơn. Bởi vì cô biết người đàn ông phía sau sẽ mãi mãi không bao giờ hại cổ, tin tưởng vô điều kiện, an tâm vô cùng.
Cả cánh tay người đàn ông đang đặt trước ngực cô gái, khi kéo về sau khó tránh khỏi dùng sức, ép đến biến dạng...
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, khả năng khống chế mạnh mẽ của Nhị Gia trong chốc lát đã sụp đổ.