Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 587: Khách không mời mà đến




“Em về nước rồi.”

“...”

“Gặp nhau một chút đi. A Văn, mấy ngày nay em rất nhớ anh.”

“Về nước?” Lúc trước, mama đại nhân nhà anh ta đã nói rằng đời này không muốn thấy Liêu Gia Văn xuất hiện ở thủ đô nữa, không ngờ cô ta lại dám trở về!

“Ngạc nhiên lắm đúng không?”

Tống Tử Văn không thích phụ nữ ra giọng khiêu khích với mình, nhíu mày thật chặt, “Cô không muốn công việc nữa à?”

“Em đã xin từ chức trước đó rồi.”

Tống Tử Văn thật sự không hiểu nổi cô ta đang nghĩ cái gì nữa. Năm đó thà ly hôn cũng không muốn ở nhà làm bà nội trợ, một lòng theo đuổi sự nghiệp ngoại giao của mình; giờ đây, không còn gánh nặng gia đình nữa, là thời điểm có thể buông tay mà tranh giành thì cô ta lại lựa chọn từ chức sao?

Có điều...

“Đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi.”

“A Văn, chúng ta quay về với nhau được không? Chẳng phải anh vẫn luôn muốn có con sao, giờ em đã nghỉ việc rồi, có thể sẵn sàng mang...”

Tống Tử Văn không có ý định tiếp tục nghe nữa mà cúp máy luôn.

Chia tay rồi, đường ai nấy đi, để lại cho nhau một chút hồi ức tốt đẹp không phải hơn sao?

Tống Tử Văn tiến xe vào gara sau đó vào thang máy đi lên nhà.

Cửa vừa mở ra, đủ mọi loại dây lụa được phun ra và dính hết lên người anh ta. Người đàn ông duỗi tay chắn theo bản năng, không ngờ màn thứ hai đã ập tới.

“A... mưa rồi!” Thiếu nữ ném đống giấy rực rỡ màu sắc trong tay lên, giống như một đóa hoa bảy màu lập tức bùng nổ trong không trung, mặc dù chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn ngủn nhưng cũng đủ để khiến người ta kinh ngạc.

“Surprise!” Nhiễm Dao nhảy tới bên cạnh Tống Tử Văn, kéo mấy dải ruy băng nhiều màu xuống, “Có bị dọa không?”

Tống Tử Văn nhìn cô đầy bất đắc dĩ, “Cũng may sức khỏe tôi tốt đấy.” Nếu là người bị bệnh tim chắc giờ đã nằm thẳng cẳng trên đất rồi.

“Mau đổi giày đi, buông túi xách ra nữa, em dẫn anh vào ngắm kiệt tác của em...”

Nhiễm Dao dắt anh ta vào phòng ăn: “Tèng téng teng... bánh kem em tự tay làm đây, tạo hình đơn giản mà anh thích, em còn viết tên anh bằng mứt trái cây màu đỏ nữa, có thích không?”

“Đẹp lắm, cảm ơn em.”

“Giờ đã tin là em có thể làm bánh kem chưa?”

“Ừ.”

“Đúng rồi, còn phải thắp nến nữa!” Nhiễm Dao lấy bốn cây nến, bên trái cắm ba cây, bên phải cắm một cây, vừa vặn tạo thành số 31.

“Có bật lửa không?”

Anh ta lấy ra từ trong túi quần và đưa qua.

Thiếu nữ hơi cúi người châm sáng từng cây nến. Ánh lửa bùng lên chiếu sáng sườn mặt trắng nõn của cô, phủ lên một tầng lụa ấm áp mỏng manh.

Trong lòng người đàn ông chẳng khác nào có một cái chân mèo màu hồng nhạt giẫm lên, sau đó lại dùng móng vuốt cào nhè nhẹ.

“Xong rồi, ước đi!”

“Không cần.” Lão cán bộ từ chối, còn lâu anh ta mới làm chuyện ấu trĩ như thế!

“Đã có bánh kem rồi, không ước gì thì lãng phí lắm, hay là... em ước giúp anh nhé!”

“Cũng được.”

Nhiễm Dao nhắm mắt, chắp tay trước ngực, động tác thành kính tới mức làm cho Tống Tử Văn không dám cười. Anh rất muốn biết cô bé này ước cái gì mà thận trọng như thế.

Đoán chắc phải là chuyện gì quan trọng lắm.

“Xong rồi! Anh thổi nến đi...”

Tống Tử Văn tỏ vẻ không thích, thậm chí anh còn chẳng nhớ lần cuối mình thổi nến sinh nhật là từ bao giờ nữa. Mười tám tuổi? Hay là hai mươi tuổi nhỉ?

Hiện giờ lại bảo một gã đàn ông 31 tuổi già khú như anh thổi nến ư?!

Tống Tử Văn sẽ tuyệt vọng mất, tốt nhất nên từ bỏ thôi...

“Người ước là em thì em cũng nên là người thổi nến chứ.” Dừng một chút lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu, “Như vậy mới linh nghiệm.”

Nhiễm Dao “ồ” một tiếng, sau đó một hơi thổi tắt nến luôn.

“Chúc mừng sinh nhật, A Văn.” Hy vọng thời gian có thể ưu đãi, để em có thể từ từ đuổi theo bước chân anh.

“Ước cái gì thế?” So với thổi nến, Tống Tử Văn càng cảm thấy tò mò chuyện này hơn.

“Phật dạy: không thể nói.”

“Hê... Nhóc con nhà em còn chơi chữ với tôi nữa đấy à?”

“Này, quà sinh nhật của anh.” Cô nhét một cái hộp thon dài vào tay người đàn ông, “Mở ra xem đi?”

“... Bút máy Parker?”

“Anh viết chữ bằng bút máy rất đẹp.”

“Cảm ơn.”

“Em...” Cô gái nhỏ mím môi, hai má hiện lên mấy phần ửng đỏ, “Có mấy câu muốn nói với anh.”

Ánh mắt Tống Tử Văn hơi lóe lên.

Tỏ tình à?

Hình như đây là chuyện của đàn ông mới đúng chứ, thế nên, Tống Tử Văn lập tức nói: “Đúng lúc lắm, tôi cũng có lời muốn nói với em.”

“Dạ?” Cô gái nhỏ chớp mắt tò mò: “Nói gì cơ?”

“Nhiễm Dao,“ Anh gọi tên cô, ánh mắt bắt đầu trở nên thận trọng, “Đột nhiên tôi cảm thấy ở chung với em...”

Kính coong! Kính coong! Kính coong!

Tiếng chuông cửa không đúng lúc phá vỡ bầu không khí tuyệt đẹp, Nhiễm Dao mím môi, ánh mắt ảm đạm, cuối cùng trở về bình tĩnh.

Tống Tử Văn bực bội nhíu chặt mày, giờ này rồi còn ai tới thế không biết?

Cửa vừa mở ra, cả người bên trong và bên ngoài đều đồng thời sửng sốt.

Liêu Gia Văn, “Đang chúc mừng sinh nhật à? Vừa lúc em mang theo hai chai rượu vang loại mà anh thích tới.”

Tống Tử Văn: “Cô tới đây làm gì?”

Liêu Gia Văn: “Tổ chức sinh nhật cho anh.”

Người đàn ông nhếch môi cười trào phúng. Lúc chưa ly hôn, ngày sinh nhật anh, ngay cả gọi điện đường dài cô ta còn lười không muốn gọi. Giờ ly hôn rồi, hai người đã đường ai nấy đi thì lại nhớ tới sinh nhật của anh sao? Có chắc không phải đang châm chọc nhau không?

“A Văn, ai thế... Em đã cắt bánh kem xong rồi, nhường anh phần có chữ viết!” Nhiễm Dao chạy ra, ôm lấy cánh tay anh ta, lúc này mới để ý thấy người tới là một phụ nữ.

Bốn mắt nhìn nhau, một trong veo như nước, một lạnh lùng như băng.

Nhiễm Dao gật đầu cười với cô ta rồi lại chuyển hướng sang Tống Tử Văn, “Không giới thiệu một chút à?”

“Vợ cũ của anh, Liêu Gia Văn.”

Tuy rằng đã sớm đoán ra được nhưng Nhiễm Dao vẫn không khỏi ngây người một chút, “Chào chị Liêu.”

“Ông xã, anh không định giới thiệu cô gái này một chút à?”

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đều không nói gì.

Ánh mắt Liêu Gia Văn lập lòe, vừa nói xong câu kia thì cô ta đã thấy hối hận. Hành vi nóng lòng biểu thị công khai chủ quyền như thế quả thực chẳng khác nào nói cô ta đang không tự tin.

Ánh mắt người đàn ông nhìn cô ta đầy xa lạ như thể hai người không hề quen biết khiến cho Liêu Gia Văn thấy đau xót trong lòng.

Mà Nhiễm Dao chỉ nhẹ nhàng nhìn cô ta một cái rồi rời đi.

Tuy trong đôi mắt trong sáng kia của thiếu nữ không hề có bất kỳ sắc thái thừa thãi nào nhưng Liêu Gia Văn vẫn cứ cảm nhận được sự khinh thường của cô gái đó với mình, cứ như thể nhìn một cái đã không chịu nổi rồi.

Liêu Gia Văn cố gắng nặn một nụ cười: “Hai người đang ăn bánh kem à? Không mời em vào nhà sao?”

Tống Tử Văn trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng không muốn bày ra vẻ mặt quá khó nhìn với cô ta nên mới nghiêng người sang một bên: “Vào đi.”

“Cảm ơn!”

Vừa vào cửa, Liêu Gia Văn liền sửng sốt.

Trên đất đầy dây ruy băng và giấy nhiều màu sắc, y như hiện trường lễ cưới, ánh mắt nghi hoặc chuyển về phía Tống Tử Văn: “Anh thích chơi cái này từ bao giờ thế?”

Tống Tử Văn đáp lại bằng một nụ cười lạnh, sau đó xoay người đi vào trong phòng khách.

Nhiễm Dao mở tủ giày, muốn tìm cho cô vợ cũ này một đôi dép lê.

“Không cần, tôi quen thuộc nơi này hơn cô nhiều.” Ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, tư thái lạnh lùng và cao ngạo như thể đang chứng tỏ địa vị mình từng là nữ chủ nhân của nơi này.

Nhiễm Dao cười, “Nếu vậy thì chị tự mình tìm nhé.” Nói xong liền xoay người rời đi, vui vẻ chạy tới chỗ Tống Tử Văn, “A Văn, chúng ta mau đi ăn bánh kem thôi!”

Liêu Gia Văn siết chặt làn váy.

Trước mặt thiếu nữ kia, cho dù cô ta có ngụy trang thế nào thì cũng không che giấu được sự tự ti đã ăn sâu vào xương cốt, không phải bề ngoài, cũng không phải dáng người, càng không phải bối cảnh gia đình, mà là tuổi tác... cho dù cô ta có nỗ lực trả giá bao nhiêu thì cũng không thể thắng cô gái này ở tuổi tác được.

Giữa một cô gái hai mươi tuổi và một người phụ nữ ba mươi tuổi là khoảng cách mười năm tuổi trẻ.

Cô ta đã là bà thím trung niên, còn thiếu nữ kia vừa bước sang tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất.

Nhiễm Dao: “Anh có thích ăn quả lý chua đen không?”

Tống Tử Văn: “Để làm gì?”

Nhiễm Dao: “Em cho anh, có muốn không?”

Anh ta giơ cái đĩa nhỏ đựng bánh kem ra, “Em không thích ăn à?”

“Chát lắm.”

Chờ đến khi cô gạt hết quả lý chua đen sang rồi, Tống Tử Văn mới thu cái đĩa lại.

“Ơ! Từ từ, ở đây vẫn còn một quả nữa.”

Người đàn ông không chìa ra: “Em tự ăn đi, nhiều dinh dưỡng lắm.”

Cô gái nhỏ lắc đầu: “Không thích đâu.”

“Em cứ thử nếm mà xem.”

“Không muốn!” Nhiễm Dao nhào người qua, có ý đồ đưa quả lý chua đen cho anh ta.

Tống Tử Văn tránh đi. Cô không giữ được thăng bằng nên bổ nhào lên đùi anh ta. Éc... Mềm quá, đương nhiên anh ta biết đó là cái gì.

Chỉ không ngờ lại... tốt thế.

Rõ ràng nhìn cô có vẻ rất cân xứng, có lẽ cái này gọi là... được trời ưu ái chăng?

Khụ! Suy nghĩ chỉ sượt qua trong nháy mắt, anh ta đưa tay nâng eo thiếu nữ để đỡ cô lên, “Nhìn này, bơ dính hết lên sofa rồi...”

Eo thon quá!

Liêu Gia Văn vừa bước vào phòng khách đã chứng kiến hết một màn này: Tay người đàn ông đặt trên eo thiếu nữ, sau khi đỡ cô ngồi dậy lại giơ tay lau đi chút bơ dính trên chóp mũi cô.

Sự ghen tuông điên cuồng bùng bổ, chỉ hận không thể xé nát thiếu nữ kia ra ngay tại chỗ!