Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, Nhiễm Dao liền bám vào tay anh ta. Dưới cặp mắt hơi kinh ngạc của Tống Tử Văn, cô đột nhiên nghiêng đầu và dựa vào vai anh ta.
“Rất tuyệt vời! Hai người nhìn vào màn hình nhé...”
Tách!
Tống Tử Văn nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu nhìn ảnh chụp, trong đáy mắt có mấy phần phức tạp, lại xen mấy phần dịu dàng.
“Vợ của anh thật đáng yêu. Chúc hai người có một hành trình vui vẻ, tạm biệt!”
Động tác của Tống Tử Văn liền khựng lại.
Nhiễm Dao cũng nghe thấy, ánh mắt hơi lóe lên, tiến tới bên cạnh anh ta, “Em cũng muốn nhìn!”
Hai giờ chiều, lái xe quay về nội thành.
Đường về tắc nghẹt, đi một chút lại phải dừng, đến nơi thì trời đã sắp tối rồi.
Hai người đói meo cả bụng, chờ đến khi ăn xong bữa tối thì cũng coi như kết thúc ngày hôm nay.
Tống Tử Văn lấy chìa khóa xe ra: “Đi, đưa em về khách sạn.”
Cô ngoan ngoãn chui vào trong xe, không hề nhắc lại chuyện muốn về chung cư của anh ta ở nữa, an phận như thế làm Tống Tử Văn thấy thật không quen.
Tới khách sạn rồi, thấy cô đi vào mà chẳng nói thêm một lời thừa, chưa tới một phút đã kéo vali hành lý chạy như bay ra, người đàn ông choáng váng.
“Có thể trở về rồi!” Cô duỗi tay kéo cửa nhưng lại bị Tống Tử Văn chặn lại.
“Nhiễm Dao, em làm gì thế?” Vẻ mặt đã trở nên lạnh băng.
“Về chung cư đó.” Cô còn cười với anh ta nữa, “Này này... Anh túm tay em đau quá đấy...”
Người đàn ông nghe thấy thế vẫn không thu tay lại mà kéo cô đi thẳng vào khách sạn, “Quay về phòng của em đi.”
“Em đã trả phòng từ sáng nay rồi.” Hành lý ký gửi ở chỗ lễ tân thôi.
“Vậy lại thuê một phòng khác.”
“Chị lễ tân bảo đầy rồi.”
Tống Tử Văn không tin, sau khi dò hỏi thì nhận được câu trả lời là...
“Anh à, thực xin lỗi. Hiện tại là kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 nên phòng đã được đặt hết từ trước rồi, anh có thể tới các khách sạn khác hỏi xem sao.”
Nhiễm Dao trộm nhìn anh ta. Ánh mắt của cán bộ kỳ cựu quả thực như đang muốn ăn thịt người.
Cô rụt cổ lại, vội vàng rời tầm mắt, đi tới một góc giả vờ làm chim cút.
Tống Tử Văn xoay người đi luôn, gương mặt tuấn tú đã phủ đầy mây đen.
“Chờ em đã...” Nhiễm Dao vội vàng đuổi theo, “Anh giận đấy à?”
“Phải!”
Thiếu nữ sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Tống Tử Văn lạnh lùng nhìn cô, “Tôi rất tức giận, cho dù em có trả phòng rồi thì tôi cũng sẽ không cho em vào chung cư của tôi ở đâu.”
Nhiễm Dao từ kinh ngạc tới ngẩn người, sau đó ánh sáng trong mắt dần tối lại, cuối cùng, cô cúi đầu rũ mi, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
“Em biết rồi.”
Trong lòng Tống Tử Văn cứng đờ, dần dần thấy hơi rầu rĩ, biết ư? Cô biết cái gì chứ?
Có điều, lời mà anh ta vừa nói quả thực có hơi khắc nghiệt thật, “Tôi không có...”
Nhiễm Dao đột nhiên ngẩng đầu, tươi cười với anh ta, “Anh về đi.”
Người đàn ông sửng sốt.
“Hôm nay cảm ơn anh ra ngoài chơi cùng với em, còn giúp em chụp ảnh, lấy mất một ngày nghỉ phép của anh nữa, thật ngại quá...” Cô lè lưỡi tinh nghịch, nhưng chóp mũi đã hơi đỏ lên.
Nhiễm Dao đưa tay che miệng ngáp một cái, sau đó hốc mắt cũng đỏ lên theo.
“Ôi... buồn ngủ quá. Em sang khách sạn bên cạnh thuê phòng là được rồi.” Cô kéo vali hành lý của mình theo, “Em đi đây, tạm biệt!” Lúc rời đi còn vẫy tay với anh ta nữa.
Tống Tử Văn sững ra tại chỗ.
Trong lòng không biết là đang cảm thấy gì, chẳng lẽ, cứ vậy là xong sao?
Chờ đến khi anh ta tỉnh táo lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đâu nữa.
Đuổi theo ra ngoài cũng không thấy đâu.
Có điều, nhìn khách sạn có quy cách tương đồng ở bên cạnh, anh ta cũng thấy yên tâm hơn.
Ngồi trở lại trong xe và châm một điếu thuốc, trước khi lái xe rời đi, anh ta còn cố thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhưng chẳng thấy thân ảnh của thiếu nữ đâu nữa.
Cho dù em có trả phòng rồi thì tôi cũng sẽ không cho em vào chung cư của tôi ở đâu...
Bên tai là câu mắng mỏ màanh ta đã buột miệng nói ra trong lúc tức giận, Tống Tử Văn không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận là mình đã hối hận rồi.
Không sao, để cô sớm hết hy vọng cũng tốt. Đã làm lỡ dở cuộc đời một người phụ nữ rồi, không muốn mang tai họa tới cho người thứ hai nữa.
Anh ta lái xe rời đi.
Đến khi không nhìn thấy đuôi xe đâu, Nhiễm Dao mới kéo vali đi từ trong góc ra.
“Hắt xì!”
Gió rất lạnh.
Cô day mũi, đứng lẻ loi trong bóng tối một mình y như một con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Sớm biết biến khéo thành vụng thế này, cô còn lựa chọn trả phòng nữa không?
Nhiễm Dao nghĩ, chắc là vẫn sẽ thôi.
Ít nhất phải thử mới biết được kết quả, tuy rằng kết quả này cũng không làm người ta vừa ý chút nào.
Kéo vali đi về phía trước một cách vô định, không mục đích, Nhiễm Dao nhìn ngắm quang cảnh phố phường xung quanh, muốn tìm lại vài thứ quen thuộc, đáng tiếc lại chẳng nhìn ra được gì.
Tuy lúc nhỏ cô cũng từng ở thủ đô một quãng thời gian, nhưng mười mấy năm đã trôi qua, những thứ trong trí nhớ đã sớm thay hình đổi dạng. Mà người duy nhất khiến cô có thể nhớ nhung đã bỏ đi từ hơn mười phút trước, dường như chẳng còn gì có thể gợi lên hứng thú của cô được nữa.
Chẳng phải vẫn có câu, yêu một thành phố chỉ vì thành phố ấy có một người sao?
Cô cứ đi một chút lại dừng lại, mờ mịt không biết nên đi về phía nào.
Bên tai truyền tới tiếng nhạc rộn ràng, Nhiễm Dao đưa mắt nhìn, chỉ thấy có một nhóm các bà cụ đang khiêu vũ trên quảng trường.
Cô đi tới, ngồi xuống bệ bồn hoa, có lẽ tiếng nhạc vui tươi và điệu nhảy thú vị của các bà cụ đã lây sang cô nên tâm tình có vẻ đã khá hơn trước.
Đột nhiên, một cái bát mẻ xuất hiện trong tầm mắt, Nhiễm Dao liền quay đầu nhìn.
Là một kẻ ăn xin.
“Anh muốn tôi cho anh tiền à?”
Hắn không nói chuyện, miệng a a hai tiếng, chắp tay chào cô, không ngừng khom lưng.
“Anh cần tiền làm gì?”
Đối phương cầm bát, làm động tác và cơm.
Nhiễm Dao thấy hắn gầy trơ xương, hai má tóp lại, vừa nhìn đã biết là người không được ăn uống tử tế gì.
“Thế này đi, tôi không cho anh tiền, tôi tới quán ăn đối diện mua cho anh một suất cơm, không, hai phần cơm rang, anh thấy thế có được không?”
Đối phương sửng sốt trong giây lát, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, không ngừng gật đầu với cô: “A a a...”
Nhiễm Dao nói là làm, không những mua cơm rang cho hắn mà còn mua cả nước và bánh ngọt.
“Này, ăn đi!”
Người nọ nuốt nước bọt đầy khó khăn, sau đó lập tức vồ lấy hộp đồ ăn, thậm chí còn chưa kịp bóc đũa ra đã dùng tay bốc lấy bốc để.
Nhiễm Dao đưa nước cam cho hắn: “Không đủ thì tôi lại đi mua thêm cho anh, đừng vội, cẩn thận nghẹn đấy.”
Người nọ như không nghe thấy, vẫn cứ dùng tay bốc cơm.
Nhiễm Dao khẽ cười rồi đặt chai nước cam sang một bên. Thực ra, với một số người mà nói, có thể được ăn một bữa cơm cũng đã là chuyện rất vui vẻ rồi. Nếu hạnh phúc có thể đơn giản như thế thì có gì mà cô phải buồn bực chứ nhỉ?
“Anh ngồi xuống đây đi.”
Vẫn không để ý tới.
“Tôi muốn tìm một người để nói chuyện, chắc anh vẫn nghe được chứ nhỉ?”
Động tác bốc cơm của gã ăn mày dừng lại, chủ động ngồi xuống cách cô một đoạn.
Nhiễm Dao: “Cảm ơn anh đã nghe tôi nói chuyện. Thực ra vừa rồi tôi không vui lắm, lần đầu tiên tôi thích một người như thế, thích đến mức chỉ muốn gần anh ấy hơn một chút, một chút thôi, nhưng mà... hình như anh ấy không thích tôi.”
Gã ăn mày tiếp tục bốc cơm nhưng động tác chậm lại rất nhiều.
“Tôi biết, không phải mối tình nào cũng có thể xuất phát từ hai phía, nhưng vẫn muốn cố gắng một chút, biết đâu có cơ hội thì sao? Nếu mẹ tôi mà biết thì chắc chắn sẽ mắng tôi là ngốc, nhưng mà tôi không nhịn được.” Nhiễm Dao rất uể oải, “Có lẽ anh cũng cảm thấy tôi ngốc nhỉ...”
Gã ăn mày lắc đầu: “A a...”
“Này, anh lau miệng đi, trên mặt toàn cơm là cơm thôi.” Cô lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, đưa cho hắn.
Gã ăn mày lắc đầu, hắn không cần.
“Cho anh thì anh cứ cầm đi!” Không nói hai lời liền nhét vào ngực anh ta.
Gã ăn mày kinh hãi, vội vàng né tránh.
Nhiễm Dao bĩu môi, trong mắt toát lên vẻ thất vọng. Ngay cả một gã ăn mày còn không thích cô, dù cô có bỏ tiền mời hắn ăn cơm...
“A a a!” Hắn đặt hộp cơm sang một bên, đứng dậy, vội vàng muốn giải thích gì đó. Đi tới đi lui, vừa đi vừa cào má.
Sau một lúc lâu, Nhiễm Dao mới hiểu được ý hắn muốn nói: “Anh sợ làm bẩn tay tôi ấy hả?”
“A a!” Hắn thở phào một hơi, trong mắt hơi lộ ra ý cười, gật đầu cái rụp.
“Không sao, cho anh khăn giấy đấy.”
Gã ăn mày do dự vươn tay ra, cẩn thận nhận lấy, cố gắng không chạm vào cô.
“Ngồi đi. Anh cứ tiếp tục ăn, tôi tiếp tục nói là được.” Nhiễm Dao thay đổi tư thế, co chân lên ngồi xếp bằng: “Có phải đàn ông rất ghét con gái tự mình dâng tới cửa cho không không? Cảm thấy họ cực kỳ hèn mọn, hạ tiện không? Mẹ tôi thường nói, cái gì dễ có được thì tương lai đều sẽ không quý trọng, nên từ nhỏ tôi đã được dạy phải biết rụt rè, phải biết giữ mình. Nhưng mà tôi lại làm bà ấy thất vọng rồi...”
Ở trước mặt Tống Tử Văn, cô không hề rụt rè, cũng không hề giữ mình, còn lộ ra con người chân thật nhất của bản thân.
Vậy là cô sai rồi ư?
Nhiễm Dao luôn cho rằng anh không giống người bình thường, anh rất thành thục, dịu dàng, có phong độ, giống như một trí giả vĩnh viễn không bị đánh bại.
Nhưng cô đã sai rồi ư?
“Tuy rằng rất nhiều lần anh ấy muốn từ chối tôi, nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ. Tôi luôn cho rằng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau lâu hơn một chút thì sẽ càng hiểu nhau hơn, biết đâu anh ấy sẽ nhìn ra điểm tốt của tôi thì sao?” Nhiễm Dao nhìn về phía trước, ánh mắt mê man, đèn đường rọi ngược vào trong đôi mắt đen láy của cô chẳng khác nào những ngôi sao đang sa xuống.