“Xuống xe đi, chúng ta nói chuyện.” Một tay đặt trên nóc xe, hơi thở đàn ông mạnh mẽ đập thẳng vào mặt.
Đàn ông ôn tồn lễ độ cũng có lúc bá đạo lắm.
Trái tim Tiểu Công Trúa lại bắt đầu nhảy loạn, đang ngượng ngùng nên chẳng biết phải nhìn đi đâu.
Cô chỉ “vâng” một tiếng, không chần chừ nữa mà ngoan ngoãn xuống xe.
Gió đêm khẽ thổi, ánh trăng sáng vằng vặc.
Trước cửa lớn khách sạn có một đài phun nước, hai người sóng vai đi tới đó.
Nhiễm Dao nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh muốn nói với em chuyện gì thế?”
“Nhóc à, tôi không đáng đâu.”
Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Nhiễm Dao liền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Có đáng hay không thì trong lòng mỗi người sẽ đều tự có xuy xét, không phải do anh quyết định.”
“Sao em cứ cố chấp không hiểu thế?”
Nhiễm Dao lẳng lặng nhìn anh ta: “Em nên hiểu cái gì chứ?”
“Năm nay tôi đã ba mươi mốt rồi.”
“Ừm, lớn hơn em mười tuổi.”
“Tôi đã từng kết hôn.”
“Ly hôn rồi.”
Tống Tử Văn nói trắng ra: “Tôi không hợp với em.”
“Vậy thì ai thích hợp?”
“Dù sao cũng không phải tôi.”
“Thực ra anh cũng hiểu rõ mà, đúng không?” Cô mỉm cười, đôi mắt cong lên như vành trăng non.
Người đàn ông yên lặng.
Đúng là anh ta hiểu, động cơ của cô bé này quá rõ ràng, hơn nữa còn chẳng hề che giấu một chút nào, anh ta cũng không phải người gỗ, sao có thể không cảm thụ được chứ?
“Ừ, vậy là tốt rồi, em đỡ phải nhắc lại lần nữa.”
“...” Sao không đi theo kịch bản thế này?
Nhiễm Dao ngáp một cái, nâng tay nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em buồn ngủ rồi, anh về đi thôi. Ngày mai là ngày 1 tháng 5, là ngày nghỉ của cả nước, chắc anh không phải đi làm đâu nhỉ?”
“Không.”
“Ừm, thế mai em sẽ gọi cho anh, đi leo Trường Thành nhé? Mẹ em muốn có ảnh chụp.”
Nhiễm Dao đi cực kỳ dứt khoát và nhanh nhẹn, người đàn ông đứng yên tại chỗ hồi lâu rồi mới rời đi.
Ngồi trở lại trong xe, Tống Tử Văn châm một điếu thuốc, hạ kính cửa sổ xuống, khuỷu tay chống vào thành cửa sổ, mày nhíu chặt với vẻ buồn bực.
Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt việc ngả bài rồi, nhưng sao đảo mắt một cái đã thành như bây giờ chứ? Không những thế, còn bị sắp xếp luôn cả lịch của ngày nghỉ ngày mai nữa, Trường Thành ư?
Cái quái gì chứ! Tự nhiên mơ mơ hồ hồ bị kéo vào vụ này, cán bộ kỳ cựu bắt đầu nghi ngờ năng lực của bản thân.
Rốt cuộc là sai ở phân đoạn nào rồi?
Là anh ta nói không đủ rõ ràng hay thái độ không đủ cứng rắn đây?
Hơn nữa sau đó, Nhiễm Dao chỉ nói mấy câu thôi mà đã làm anh ta không có cơ hội nói chen vào một câu nào, nói xong liền vỗ mông chạy lấy người, một bụng lời nói mà anh ta đã thai nghén hoàn toàn chết non trong bụng.
Cũng không biết cô nhóc đó ngây thơ thật hay giả ngu nữa. Ngày thường nhìn có vẻ ngốc nghếch như thế, vậy mà đến thời điểm quan trọng lại nhạy bén hơn bất kỳ ai.
Lúc trước khi ở ngư trang, anh ta cố ý nhận cái rọ cua kia, cũng đã chuẩn bị tinh thần nghe cô chất vấn, không ngờ cô ấy còn thản nhiên hơn cả anh ta nữa.
Tống Tử Văn vốn định mượn đề tài để chứng minh với Nhiễm Dao rằng anh ta là một chính khách gian xảo, do đó khi nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người thì sẽ đánh mất những suy nghĩ không thực tế kia đi.
Chẳng phải cũng vì lý do đó mà anh ta với vợ cũ càng ngày càng xa cách sao?
Anh ta tưởng rằng Nhiễm Dao cũng giống như thế, nhưng sự thật đã chứng minh rằng tràng diễn này của anh ta chẳng có tác dụng mẹ gì hết.
Giờ nghĩ lại, sao có thể đánh đồng Nhiễm Dao với Liêu Gia Văn được chứ?
Một người xuất thân từ thế gia làm chính trị, được nuôi nấng như một cô công chúa từ nhỏ tới lớn và một gia đình có điều kiện bình thường, phải dùng hết mọi sự cố gắng mới chen chân được vào bộ ngoại giao.
Liêu Gia Văn tỏ thái độ không bằng lòng với việc anh ta nhận quà, nhưng Nhiễm Dao sẽ không.
Ngày lễ ngày Tết, cô còn nhận được những món quà quý giá hơn hai rọ cua từ những người không quen biết nhiều.
Cho dù cô có ngây thơ tới đâu thì cô cũng là người lớn lên trong môi trường như thế, từ nhỏ đã được dạy dỗ khiến cô quá am hiểu những vấn đề trong quan trường.
Ví dụ như việc nhận quà.
Người ngoài nhìn vào sẽ khinh bỉ, sẽ cho là không thanh liêm.
Người trong cuộc thì sẽ chỉ nghĩ là, tôi chẳng thiếu mấy thứ đồ này, nhận lấy thì cũng chỉ thể hiện thái độ không xa không gần: Hai chúng ta hợp tác khá tốt, có thể tiếp tục suy xét.
Thời bây giờ, có ai mà không mua nổi một, hai cân cua đâu chứ?
Đương nhiên, nếu đối phương tặng biệt thự cao cấp hoặc xe sang, lúc đó Tống Tử Văn mà thu thì mới gọi là tham ô!
Trong quãng thời gian hút hết một điếu thuốc, Tống Tử Văn đã suy nghĩ rất nhiều.
Thôi đành vậy, đi đến đâu tính đến đó.
Hôm sau, hai người thực sự đã đi leo Trường Thành.
“Nhiệm vụ chụp ảnh giao cho anh nhé, đồng chí Tống!” Nhiễm Dao gỡ máy ảnh ra, đeo lên cổ người đàn ông.
“Được.”
Một người chịu trách nhiệm chụp ảnh, một người chỉ việc tạo dáng, đều mặc đồ vận động màu vàng nhạt, nói đây là đồ đôi thì có khi ai cũng tin luôn.
“Lại lùi ra sau tí đi, tay đặt trên tường thành, sau đó nhìn vào màn hình.”
Nhiễm Dao làm theo, chỉ nghe tách một tiếng, gương mặt tươi cười xán lạn của thiếu nữ đã được ghi lại.
“Để em xem có đẹp không...” Cái đầu nhỏ ghé vào trước ngực người đàn ông, chỉ cần Tống Tử Văn cúi đầu là có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn, mảnh khảnh của thiếu nữ, hôm qua anh ta còn từng sờ lên đó...
Đầu ngón tay không nhịn được khẽ giật, dường như đang cố nhớ lại dư vị gì đó.
“Chụp chung một tấm đi?” Nhiễm Dao đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tối và sâu của người đàn ông.
Tống Tử Văn hơi ngẩn người ra, sau đó âm thầm dịch chuyển tầm mắt: “Tôi không thích chụp ảnh.”
“Coi như là chụp một tấm hình kỷ niệm đi, không được à?”
Người đàn ông không lay chuyển được cô nên đành phải gọi một đôi vợ chồng ngoại quốc đi ngang qua lại: “Xin làm phiền một chút, có thể chụp giúp chúng tôi một bức ảnh không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đứng cạnh nhau, phía sau là tường thành trải qua vô vàn năm tháng tang thương.
“Hey, tôi nghĩ hai người nên đứng sát lại hơn chút nữa!” Người khách nước ngoài nở nụ cười rạng rỡ, động tác rất khoa trương.