Đàm Hi vẫn còn nhớ, đó là một ngày mưa.
Học xong lớp công nghệ thông tin, cô và Cố Miên cùng đi ăn cơm.
“Sao gần đây không thấy cậu vậy? Lại đi làm thêm?” Hai người ngồi sát vai nhau, Viêm Hề khoác tay cậu ấy một cách rất tự nhiên.
Ở nước ngoài, động tác như vậy không tính là thân mật, hoặc có thể do dần dà, họ đã quen với động tác này.
“Ừ, ở một tiệm tiện lợi.”
“Sao cậu lại đi tiệm tiện lợi rồi? Thường xuyên phải thức khuya, lương cũng thấp...”
Cố Miên không nói gì, Đàm Hi thì vẫn không ngừng than phiền.
Cô không muốn cậu ấy đi làm công việc này, nhưng Cố Miên không nghe. Có một lần, Viêm Hề tức giận, buột miệng nói ra: “Tôi có tiền mà, cậu hoàn toàn không cần phải vất vả như thế đâu!”
Sau đó Cố Miên không thèm để ý đến cô suốt nửa tháng trời.
Có lúc, người có tính tình dịu dàng khi đã trở nên cố chấp thì mới là người đáng sợ nhất.
Từ đó về sau, cô không dám nói những lời như vậy nữa.
Ăn cơm xong, Viêm Hề kêu cậu ấy tối nay đi đến phòng A1 trung tâm hoạt động sinh viên.
“Làm gì vậy?”
“Kêu cậu đến thì cứ đến, dài dòng!”
7 giờ, trời vẫn chưa tối, những đám mây đỏ rực vẫn còn trôi bồng bềnh phía chân trời.
Cố Miên đến rất đúng giờ, giây phút đẩy cửa ra, âm nhạc vang lên, Viêm Hề mặc một chiếc váy màu đỏ bắt mắt, tà xẻ cao, cổ chữ V, để lộ ra vòng một trắng nõn đẫy đà.
Cô ngồi trên bậc thang, ôm một cây guita vào lòng, cất tiếng hát trong trẻo.
Cô hát bài “Bong bóng tỏ tình“.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không chắc cái cảm giác rung động ấy có phải là yêu hay không, nhưng thích thì chắc là có rồi nhỉ?
Khoảng thời gian thanh xuân đen tối ấy, Cố Miên như ánh mặt trời sưởi ấm đời cô.
Nếu đã thích, thì tỏ tình... Viêm Hề khi ấy ngông nghênh, liều lĩnh.
Hát xong, cô đặt đàn xuống, mỉm cười nhìn cậu ấy: “Cho nên, cậu đồng ý không?”
Ánh mắt cậu ấy xuất hiện thứ cảm xúc phức tạp, tựa như vui vẻ, lại mang theo đau đớn. Đến tận hôm nay, là người đã sống hai kiếp, nhưng Đàm Hi vẫn không hiểu được chân tướng phía sau ánh mắt ấy, cũng như không hiểu vì sao Cố Miên lại từ chối cô.
Chuyện xảy ra phía sau khá hỗn loạn, cô chỉ nhớ bản thân mình vừa khóc vừa nói ra một đống những lời làm tổn thương người khác, sau đó đập cây guitar trước mặt Cố Miên, cuối cùng đi theo một đám bạn xấu đã lâu không liên lạc.
Lúc trước đi quán bar để high, lần đó lại đi để chuốc say bản thân mình.
Cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, lúc muốn say nhưng không say được, hình như cô nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ như ánh trăng của Cố Miên, tiếng nhạc ồn ào, tay cô vẫn còn cầm ống tiêm múa may điên cuồng, sau khi bị cậu ấy hất đi, cô bị kéo ra khỏi quán bar.
Đêm đó gió rất to, cô chỉ mặc một chiếc váy, đứng ở trước cửa quán bar, rét căm căm.
Sau đó cô bắt đầu ngang ngược, dùng tay chỉ vào mũi cậu ấy: “Cố Miên, cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Nếu đã không thích, thì lúc đầu cậu cần gì phải thả thính tôi? Lừa gạt tình cảm của tôi vui lắm sao? Cậu cút đi... Vừa nhìn thấy cậu là tôi đã thấy kinh tởm!”
Một đứa trẻ kiêu ngạo như thế, bị từ chối tỏ tình, cô xấu hổ muốn chết, hận không thể lột da của Cố Miên xuống!
Vì thế, nói lời tổn thương người khác.
Vì thế, dùng những từ ngữ độc ác để nói chuyện với cậu ấy.
Nếu cô biết đó là lần gặp cuối cùng, Đàm Hi nghĩ, cô nhất định sẽ không mắng chửi cậu ấy, không đánh cậu ấy. Ngược lại, cô sẽ ôm lấy cậu ấy, rồi hôn cậu ấy, sau đó cười nói rằng: “Cố Miên, cậu không chấp nhận thì thôi vậy! Sau này chúng ta làm bạn nhé? Bạn cả đời”
Thế nhưng, không có “nếu như“.
Ánh mắt khoan dung dịu dàng của cậu ta đã hoàn toàn đánh tan lý trí của cô. Viêm Hề bất chấp mọi thứ lao ra giữa đường như một con thú nhỏ phẫn nộ, rầm...
Cô nghe thấy tiếng thắng xe, kèm theo tiếng mắng chửi của tài xế.
Khoảnh khắc chìm vào trong bóng tối, cô nhìn thấy Cố Miên cười với cô. Cô dường như lại trở về lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, thiếu niên đạp xe đạp, đón lấy ánh mặt trời ấm áp, nụ cười trên môi còn trong sáng hơn cả chiếc áo sơ mi trắng cậu ấy mặc trên người.
Viêm Hề mơ một giấc mơ rất dài, đến khi tỉnh dậy, đã là ba ngày sau.
Cô dường như bước vào một thế giới khác, mà thế giới này, không có Cố Miên.
Cậu ấy chết rồi.
Tai nạn xe.
Ngay cả di thể, Viêm Hề cũng không kịp nhìn thấy dù chỉ một lần. Cố Miên đã bị bố mẹ đưa đi. Cô dùng hết mọi cách đều không tìm được vợ chồng Cố Thị, kiên trì được một nămrồi hoàn toàn từ bỏ.
Cô nghĩ, đời cô có thể đã hết rồi.
Sẽ không còn được sưởi ấm nữa...
“A Miên!” Đàm Hi ngồi dậy, đập vào tầm mắt là văn phòng quen thuộc, rèm cửa tung bay trong gió đêm, trời đã tối... 8 giờ 15 phút.
Sau khi trọng sinh, cô không còn mơ thấy giấc mơ này nữa, sờ vào quyển nhật ký, nơi đó có nét chữ mà cô biết, cứ như người ấy chưa bao giờ rời xa.
Vì thế, không phải đã buông xuống được, cô chỉ là đang trốn tránh mà thôi.
Hôm nay, không trốn được nữa rồi, lại trở về với điểm bắt đầu của cơn ác mộng.
Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, Đàm Hi đứng lên, đi đến trước cánh cửa sổ sát đất, phương xa mây chiều rực rỡ, khói nước mênh mông lượn lờ trên mặt sông.
Mọi người đều đã tan ca ra về, vì thế nơi này vô cùng yên tĩnh.
Trong phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm lấy Đàm Hi.
Dùng lực siết chặt vỏ bìa cứng rắn, cứ như muốn khảm ngón tay mình vào trong, cô đang do dự có nên xem hay không.
Có thể... sẽ có kỳ tích xuất hiện?
Đàm Hi bật đèn, hít thở sâu, lật trang đầu tiên ra...
Đây là nhật ký đại học của La Vũ Văn.